Thiếu niên này, quá mạnh!
Tào Khôn trầm ngâm giây lát, cười khổ lắc đầu nói: “Thực sự con cũng không có cách nào đánh giá được! Mặc dù Diệp Viễn chỉ trả lời hai mươi câu hỏi, nhưng đều là hắn trực tiếp giải đáp ra hai mươi câu hỏi này, dường như ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không cần! Càng quan trọng hơn là, tất cả mọi đáp án của hắn đều không có kẽ hở, căn bản là không thể tìm ra được một chút sai sót nào! Điều này đã nói rõ, hai mươi câu hỏi này là vô cùng đơn giản đối với hắn. Thậm chí giới hạn của hắn ở chỗ nào, e là cũng không có ai biết được! Trừ phi…”
Tào Khôn không nói hết, nhưng Tào Chính lại hiểu được ý của hắn.
Trừ phi Diệp Viễn tiếp tục khiêu chiến những câu hỏi ở phía trước, nếu không sẽ chẳng ai biết được giới hạn của hắn đến đâu!
Tâng bảy Thiên Vấn Tường có thể nói là một sự tồn tại giống như vật tổ, mặc dù hai mươi câu hỏi này chỉ xếp hạng cuối cùng trên tầng bảy của Thiên Vấn Tường, nhưng độ khó của nó cũng đã đại biểu cho trình độ cao nhất Vô Phương Thành.
Nhưng những trình độ cao nhất này, trước mặt Diệp Viễn lại như trò trẻ con, căn bản chẳng mảy may khó khăn chút nào.
Rốt cuộc không ai biết được cực hạn của Diệp Viễn ở chỗ nào.
Nhưng vấn đề là, Tào gia lại dám để Diệp Viễn tiếp tục tới khiêu chiến hay sao?
Khi tấm rèm che mặt của thánh địa bị gỡ xuống từng lớp một thì không còn được gọi là thánh địa nữa rồi.
Rất lâu sau, Tào Chính lại thở dài nói: “Tào gia kéo dài mấy ngàn năm, trải qua mấy lần thịnh suy, nhưng cũng đều vượt qua được. Mười mấy năm nay, Tào gia vẫn luôn bị Nhậm gia áp chế, từ trước tới giờ vi phụ vẫn chưa từng bỏ cuộc. Nhưng mà bây giờ, ài… con lui ra sau đi, để vi phụ suy nghĩ cấn thận…”
Nhìn thấy vẻ mặt của Tào Chính, thần sắc Tào Khôn cũng ảm đạm.
Mấy năm nay hắn khắc khổ nồ lực, chính là vì để áp chế lại Nhậm gia, bây giờ lại chỉ vì sự xuất hiện của một thiếu niên Hóa Hải cảnh tầng hai mà trở thành một đám bọt nước, điều này khiến hắn nảy sinh ra cảm giác vô cùng không cam lòng.
Thế nhưng hắn có không cam lòng hơn đi chăng nữa thì cũng có thể làm gì được?
Tào Chính nghĩ cái gì, đương nhiên là Tào Khôn biết, ông đang nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Tào gia tiếp tục tồn tại!
Một đại gia tộc khổng lồ được truyền thừa mấy ngàn năm, vậy mà lại phải đối mặt với việc tiêu vong sao?
Phủ thành chủ, Nhậm Dục Kiệt đang làm khách bên trong chỗ ở của Nhậm Hồng Lăng.
Mặt mày của Nhậm Dục Kiệt tràn đầy ý cười nói: “Hồng Lăng, mấy năm nay muội và muội phu phiêu bạt bên ngoài, đã phải chịu không ít khổ cực! Bây giờ phụ thân đã nghĩ thông suốt, cuối cùng người một nhà chúng ta cũng có thể cùng nhau ngồi xuống nói chuyện vui vẻ rồi.”
Nhậm Hông Lăng lại bất mãn nói: “Cái gì mà nghĩ thông suốt! Nếu như không phải vì Viễn Nhi, ông ấy làm sao có thể “nghĩ thông” được? Huống hồ mấy năm nay ta và phu quân cũng đã coi Tân quốc là nhà của mình, làm gì có khổ cực?”
Nhậm Dục Kiệt là người hiền lành thật thà, thấy vẻ mặt Nhậm Hồng Lăng vẫn tràn đây oán khí thì lại có chút xấu hổ.
Diệp Hàng đành phải đứng ra hòa giải nói: “Hồng Lăng, chúng ta là người một nhà, mặc dù đã phải trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, nhưng bây giờ cũng coi như là một kết cục viên mãn rồi. Những chuyện đã qua rồi thì đế nó qua đi.”
Thực ra, làm sao trong lòng Diệp Hàng lại không có oán hận cho được?
Nhưng Diệp Hàng trời sinh tính tình rộng lượng, khí lượng phi phàm, sớm đã nghĩ thoáng tất cả mọi chuyện.
Thành tựu của Diệp Viễn bây giờ cực kỳ phi phàm, Nhậm Hồng Lăng cũng có thể trở lại Nhậm gia, trong lòng hắn đã không còn lo lắng áy náy gì nữa.
Đủ chuyện quá khứ, hắn không có cái gì là không thể buông xuống được.
Nghe Diệp Hàng nói vậy, Nhậm Hồng Lăng cũng không nói thêm gì nữa.
Cho dù trong lòng Nhậm Hồng Lăng oán hận Nhậm Tinh Thuần, nhưng dù sao bà cũng vẫn là con gái của Nhậm Tinh Thuần.
Chuyện này có thể được giải quyết viên mãn thì trong lòng Nhậm Hồng Lăng cũng rất vui.