Thượng Quan Vân Dung không để bụng, cười nói: “Ta là Thượng Quan Vân Dung, tộc thúc (chú họ) của Lăng Vân. Lần trước đã thoáng thấy ngươi ớ U Vân Tông, cuối cùng hôm nay cũng đã được gặp mặt. Ngươi quả nhiên giống hệt như trong lời đồn, là thiên tài tuyệt thê’ vạn năm khó gặp. Tuy cảnh giới mới chỉ là Hoá Hải Cảnh đỉnh phong, nhưng lại có thể giết được Lăng Vân, đúng là rất tài giỏi.
Cường giả Thần Du cảnh đối với người khác mà nói, có lẽ đã là sự tồn tại không thế cao hơn được nữa. Thế nhưng trong mắt Diệp Viễn, bọn hắn cũng chỉ có như vậy.
Đương nhiên, với thực lực hiện giờ của Diệp Viễn, vẫn khó có thể đối phó lại được với cường giả Thần Du cảnh. Song hắn vẫn không biết sợ là gì.
Nghe Thượng Quan Vân Dung nói vậy, Diệp Viễn bình thản đáp: “Thượng Quang Lăng Vân có là gì, giết chết hắn thì có gì đáng phải kiêu ngạo?”
“Này, tên tiểu tử ngông cuồng kia! Nghe nói mấy tiểu bối của Lam Thị chúng ta đều chết trong tay ngươi?” Lam Thuận đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Diệp Viễn nghe vậy nhướng mày, chẳng trách người này có tác phong giống với bộ tộc Lam Thị như vậy, hoá ra là lão tổ tông của bộ tộc Lam Thị.
“Thì sao chứ?” Diệp Viễn ngang nhiên thừa nhận.
Chuyện ngày hôm nay đã không còn gì để thương lượng thêm, bây giờ Diệp Viễn cũng chỉ có thể đánh tới cùng.
Lúc này Diệp Viễn không còn đường lui nữa, võ giả của Xích Quang Thành còn chưa chạy được bao xa. Nếu như hắn bỏ chạy, thì bọn họ sẽ chết không chỗ chôn thân.
Cho nên bây giờ hắn bắt buộc phải kéo dài thời gian, để bọn họ có đủ thời gian tranh thủ chạy thoát.
Lam Thuận trước nay vẫn là cường giả Thần Du cảnh cao cao tại thượng, ai cũng phải tỏ ra kính cấn với hắn.
Thế nhưng tên tiểu tử đang đứng trước mắt lại không thèm coi hắn ra gì, điều này khiến hắn ta vô cùng bực tức.
Tuy bộ tộc Lam Thị trấn thủ đại trận phong ấn cấp sáu, những tiểu bối kia chỉ thuộc một nhánh của của Lam Thị, nhưng nói thể nào đi nữa thì bọn họ vẫn là người của Lam Thị.
Tên tiểu tử này đã giết tiểu bối trong tộc của hắn lại còn tỏ ra cao ngạo với hắn như thế, thử hỏi làm sao hắn có thể nhịn được?
“Được! Nếu như ngươi đã thừa nhận, vậy hôm nay chúng ta sẽ thanh toán món nợ này! Đợi tới lát nữa lão phu sẽ bẻ gẫy từng cái xương của ngươi, để tế lễ cho những tiếu bối của ta!” Lam
Thuận nói.
Diệp Viễn tỏ ra khinh thường: “Người muốn bẻ gẫy xương ta nhiều lắm, nhưng chưa có ai thành công cả. Với tài càn như ngươi mà cũng đòi bẻ xương ta sao?”
Thượng Quan Vân Dung khẽ nhíu mày, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.
Diệp Viễn quá điềm tĩnh, như thể không coi hắn và Lam Thuận ra gì.
Liệu Diệp Viễn thật sự có cơ sở để nói ra những lời như vậy, hay chỉ là thùng rỗng kêu to để hù doạ hắn mà thôi?
“Được lắm cái tên tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì, mong là lát nữa ngươi vẫn còn có thể cười được! Vân Dung, tên tiểu tử này giao lại cho ta, ta sẽ khiến hắn sống cũng không được mà chết cũng không xong!” Lam Thuận hùng hồn lên tiếng.
Tuy Lam Thuận và Thượng Quan Vân Dung đều là cường giả Thần Du Cảnh, nhưng trong hai người bọn họ, hiển nhiên Thượng Quan Vân Dung là người có vai vế cao hơn.
Hắn muốn đụng tới Diệp Viễn, vẫn phải xin ý kiến của Thượng Quan Vân Dung.
Thượng Quan Vân Dung khẽ gật đầu nói: “Được, vẫn luôn nghe nói Diệp Viễn vô cùng tài giỏi, nhưng trước giờ chưa được tận mắt chứng kiến, Lam Thuận ngươi hãy thử xem hắn mạnh tới đâu!”
Đáp lại câu nói vừa rồi là câu trả lời chắc nịch từ phía Lam Thuận, một nụ cười không mấy tốt đẹp gì lộ rõ trên gương mặt hắn, sau đó hắn bước từng bước về phía Diệp Viễn.
Uy áp của Thần Du cảnh toả khắp bốn phương, khiến mọi người cảm thấy như ngộp thở.
Thần Du Cảnh là cường giả mạnh nhất trong số võ giả dưới hạ giới.
Mỗi một cường giả Thần Du cảnh, đều là những nhân vật vô cùng cao quý.
Trong mắt cường giả Thần Du cảnh, tất cả những võ giả có cảnh giới thấp hơn đều như kiến cỏ.
Lam Thuận biết Diệp Viễn rất mạnh, nhưng có mạnh tới đâu thì cũng chỉ là một con kiến to một chút mà thôi.