Vẫn không có phản ứng.
“Lá gan của Diệp Viễn này cũng quá lớn rồi! Đây chính là Thiệu Doãn trưởng lão đấy, người khác đến nịnh bợ hắn còn không kịp, Diệp Viễn lại dám để hắn bị sập cửa vào mặt!”
“Ha ha, đây là muốn bị đuối ra khỏi cửa đây mà! Dù gì Thiệu Doãn trưởng lão cũng là nhân tuyến số một của đường chủ Đan đường hạ nhiệm, người đắc tội hắn còn có thể tồn tại được ở tông môn sao?”
“Lần trước nhìn thấy Diệp Viễn đánh Tằng Dự, còn cảm thấy tiểu tử này là một nhân tài. Nhưng bây giờ xem ra, gia hỏa này chính là tên đầu gỗ ngu dốt! Đắc tội ai không nói, lại muốn đắc tội Thiệu Doãn trưởng lão?”
“Sắp đếm tới ba rồi, các ngươi nói xem Thiệu Doãn trưởng lão có lôi Diệp Viễn ra đánh một trận tơi bời hay không?”
Đám đệ tử vây xem nghị luận ầm ĩ, khó mà gặp được trò hay như vậy, thật sự là không muốn bỏ lỡ mà!
Mặt Thiệu Doãn đen lên, cắn răng, hô: “Ba…”
Vẫn không có phản ứng!
“Tốt! Rất tốt! Thật coi bản trưởng lão là không khí? Ta lại thật sự muốn xem xem, phá hủy viện của ngươi rồi, ngươi còn làm con rùa đen rút đầu thế nào!” Thiệu Doãn nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong, Thiệu Doãn tụ lấy nguyên lực khổng lồ, làm cho đám đệ tử vây xem không khỏi rút lui, thật sự giống như muốn đánh cho phòng ở của Diệp Viễn thành tro vậy.
Nhìn thấy Thiệu Doãn vậy mà tụ tập được nguyên lực khổng lồ như thế, đám người không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Nếu như chưởng này đập xuống, đừng nói phòng ốc, ngay cả Diệp Viễn cũng phải biến thành tro đi.
Ngay tại lúc này, cửa lớn “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.
Tiếng mớ cửa hết sức chói tai, tất cả mọi người đều không tự chủ được nhìn về bên đó.
Vốn dĩ còn tưởng rằng có thể nhìn thấy Diệp Viễn lộn nhào ra, lại thấy được một tiểu tinh linh màu xanh lục, chính là Lục Nhi.
Thiệu Doãn thấy rốt cuộc cửa lớn cũng mở, lúc này mới thu công pháp, trong lòng cười lạnh một trận.
“Hừ! Quả nhiên là đầu con lừa, không đánh thì không động!” Thiệu Doãn hừ lạnh một tiếng.
Lục Nhi không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay với Thiệu Doãn, ra hiệu hắn tới nói chuyện. Tinh huống như vậy, lộ ra thập phần thần bí.
Thiệu Doãn còn tưởng rằng Lục Nhi gọi hắn đi vào nhà nói, thế là tiến lên mấy bước chuẩn bị vào cửa.
Hẳn là đến để Diệp Viễn biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chứ không phải để một đám đệ tử xem trò vui.
Nếu để cho những đệ tử này biết hắn tìm đến Diệp Viễn là để tỷ thí đan đạo, vậy chỉ có thể làm giảm giá trị của bản thân, dù cho thắng cũng không vẻ vang gì.
Ngũ tịch trưởng lão Đan đường thắng một tên đệ tử hạch tâm của Võ đường, đây không phải tự mình đánh mình mặt sao?
Thái Thượng trưởng lão đã phân phó không thể lộ ra thân phận trưởng lão Đan đường của Diệp Viễn, tự nhiên Thiệu Doãn không dám vi phạm.
Chỉ là hắn mới bước vào cửa lớn, đang muốn đi vào trong, lại bị Lục Nhi đưa tay ngăn cản.
Thiệu Doãn sắc mặt trầm xuống, nói: “Ngươi đây là ý gì?”
Lục Nhi nhỏ giọng nói: “Thiếu gia nói, hẳn hiện tại bận bịu tu luyện, không có thời gian tỷ thí thuật luyện dược với người, còn xin trưởng lão về đi.”
“Ta cũng tiến đến rồi, hắn lại để cho ta trở về? Diệp Viễn hắn…”
Lục Nhi ngắt lời hắn, đưa cho hắn một viên ngọc giản, nói: “Thiếu gia nói giao cho người cái này, thì người sẽ đi.”
Thiệu Doãn đưa tay nhận lấy ngọc giản, cười lạnh nói: “Một viên ngọc giản mà muốn đuổi ta đi? Diệp Viễn cho rằng hắn là ai? Một tên Linh Dịch tầng bốn nho nhỏ, vậy mà đã không coi ai ra gì đến mức độ này rồi!”
Lục Nhi nói: “Sao trưởng lão không xem trước ngọc giản một chút? Thiếu gia đã nói như vậy, tự nhiên có mấy phần lòng tin.”
“Ha ha, thật sự là buồn cười! Được, ta lại thật muốn nhìn xem, Diệp Viễn dùng một viên ngọc giản đến đuổi ta đi như thế nào!”
Thiệu Doãn là người hiếu thắng, Lục Nhi thoáng làm phép khích tướng, gia hỏa này đã trúng chiêu rồi. Kỳ thật Lục Nhi cũng không biết trong ngọc giản có gì, chỉ là thiếu gia nói như vậy, hắn tự nhiên không đánh trận chiến không nắm chắc.