Cho nên, hắn cũng không biết thực lực đan đạo của Diệp Viễn mạnh bao nhiêu.
Chỉ là loại mạnh miệng này, không khỏi quá lớn một chút đi?
Phải biết, đan dược này là Huyền Cơ Thiên Đế và Dược Tổ cùng sáng tạo ra, trên đời này lại có người dám nói mình có thể độc lập sáng tạo ra Lục Văn Tinh Thần Đan?
Nhưng mà Diệp Viễn nói lời này rất chắc chắn, dường như lại có thể tin như vậy.
Giản Túc Thao mờ mịt.
Quan trọng hơn là, Diệp Viễn thật sự muốn rời đi, dường như cũng không có ý định dừng lại.
Sắc mặt Giản Túc Thao trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đan phương cũng không phải không thể đưa cho ngươi, nhưng mà… ngươi phải đồng ý với bản tôn một điều kiện!”
Thân hình Diệp Viễn dừng lại, không khỏi quay đầu, cười mà như không cười đánh giá Giản Túc Thao.
Tóm lại, hóa ra là đang đợi cái này đi?
Diệp Viễn cũng rất buồn bực, hắn phải cứu Giản Hoằng Tiêu, đây vốn là một chuyện tốt, vậy thì vì sao Giản Túc Thao còn muốn ra sức từ chối?
Không ngờ được, gia hỏa này lại là đang đánh chủ ý lên mình.
“Tiền bối, đối với người Giản gia mà nói, ta chỉ là một người ngoài, ngươi dùng tính mạng người của Giản gia tới uy hiếp một người ngoài như ta, làm như vậy không khỏi có chút không hay đi?” Diệp Viễn cười mà như không cười nói.
Giản Túc Thao là người dày dạn kinh nghiệm, da mặt dày như tường thành, cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ là thản nhiên nói: “Ngươi sẽ bằng lòng.”
Diệp Viễn hỏi ngược lại: “Dựa vào cái gì?”
Giản Túc Thao nói: “Dựa vào thuật tính toán của bản tôn.”
Con ngươi Diệp Viễn co rụt lại, bất đắc dĩ nói: “Đươc rồi, ngươi thắng. Nói đi, điều kiện gì?”
Diệp Viễn hiểu rõ, Giản Túc Thao không tính ra được mình, nhưng mà hắn có thể tính ra Giản Hoằng Tiêu.
Cho nên, hắn biết rõ chẳng mấy chốc Giản Hoằng Tiêu sẽ khôi phục.
Mà một điểm này, chính là xác minh trên người mình.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, loại cảm giác bị người khác bắt chẹt này, hắn cũng không thích.
Nhưng mà, hắn nợ Giản Hoằng Tiêu.
Vì Giản Hoằng Tiêu, hắn quả thực sẽ đồng ý.
Dù sao, loại chuyện sáng tạo đan dược mới như vậy, quá phí thần lực.
Hơn nữa loại đan dược này, còn là tập hợp tâm huyết của hai đại vô thượng thiên đế, muốn sáng tạo ra là khó khăn bậc nào?
Độ khó, sợ rằng cũng không thấp hơn bao nhiêu so với nghiên cứu Ngự Hồn Dung Đạo Đan.
Hơn nữa, đây là thần đan cấp sáu, độ khó sáng tạo sẽ lớn hơn rất nhiều.
Cho nên, mặc dù biết rõ loại diễn xuất của Giản Túc Thao này vô cùng vô sỉ, nhưng Diệp Viễn cũng chỉ có thể chấp nhận.
“Ngươi giúp ta vào chiến trường Cổ Thần, lấy một vật đi ra!” Giản Túc Thao nói.
Giản Hoằng Tiêu biến sắc, nói: “Đại nhân, chắc không phải muốn lấy món đồ kia ra đó chứ?”
Giản Túc Thao khẽ gật đầu, chính là thừa nhận.
“Không được, ta tình nguyện không khôi phục nữa, không thể để Diệp Viễn mạo hiểm như vậy!” Giản Hoằng Tiêu kiên quyết nói.
Giản Túc Thao thản nhiên nói: “Ta không hỏi ngươi, ta hỏi hắn! Hơn nữa, hắn nhất định sẽ đồng ý.”
Giản Hoằng Tiêu biến sắc, nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, ngươi không thể vào chiến trường Cổ Thần, nơi đó quá nguy hiểm, ngươi sẽ mất mạng đó!”
Diệp Viễn lại nhìn về phía Giản Túc Thao, nói: “Được, ta đồng ý! Bây giờ, có thể lấy đan phương ra giao cho ta chưa?”
Giản Túc Thao hơi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Ngươi không hỏi xem, bản tôn muốn ngươi lấy thứ gì sao? Cũng không hỏi xem, chiến trường Cổ Thần là nơi nào?”
“Nếu như nhất định sẽ đồng ý, có hỏi hay không có cái gì khác nhau? Chỉ là, tiền bối lấy người của Giản gia đến uy hiếp ta, đúng là khiến Diệp mỗ mở rộng tầm mắt.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Ý nói, sự vô sỉ của các hạ, cuộc đời Diệp Viễn ít thấy.