Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn vừa đến Tiêu Dao Lâm, thì một người đẹp hết thời lập tức tiến đến kéo lấy và lôi hắn ta vào trong.

Diệp Viễn nhìn tú bà hỏi: “Chỗ này của các ngươi có phải có một cô nương tên là Giang Hải Đường không?”

Tú bà vừa nghe lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Diệp Viễn, cười nói: “Công tử, đây là đóa hoa hồng có gai đấy, mặc dù xinh đẹp nhưng tính cách lại nóng nảy! Chỗ này của chúng ta còn rất nhiều cô nương tốt, hay là… công tử đổi người khác đi?”

Diệp Viễn cười nói: “Bổn công tử thích ngựa hoang, cứ muốn nàng ấy, sắp xếp một căn phòng rồi đưa người đến cho ta đi.”

Tú bà híp mắt lại, gật đầu nói: “Nếu công tử đã thích vậy thì cũng tốt. Người đâu, đưa vị công tử này đi lên phòng.”

Lúc này, một gã sai vặt chạy nhanh đến, dẫn Diệp Viễn vào một căn phòng.

Chốn rừng liễu này vô cùng được hoan nghênh trong giới võ giả.

Con đường tu luyện cực kỳ nhàm chán, không phải ai cũng đều có thể một lòng hướng đạo.

Có một số võ giả có tư chất tầm thường, sau khi đạt đến một cảnh giới nhất định thì rất khó để đột phá nữa, đương nhiên là sẽ lưu luyến sự phồn hoa của thế gian.

Thực ra võ giả như vậy chiếm phần lớn.

Trên đường đi, Diệp Viễn phát hiện việc làm ăn Tiêu Dao Lâm này rất náo nhiệt.

Nhan sắc của các cô nương khá xinh đẹp, hơn nữa tu vi của ai nấy cũng đều không yếu kém, khiến Diệp Viễn vô cùng ngạc nhiên.

Tu vi đạt đến cảnh giới Thần Quân, thậm chí là cảnh giới Thiên Thần, tại sao lại cam tâm tình nguyện đến đây, trở thành món đồ chơi của nam nhân chứ?

Diệp Viễn ung dung thản nhiên đi đến một căn phòng, bên trong được bày trí vô cùng xa hoa.

Không lâu sau, hai người nam tử vạm vỡ áp giải một cô nương đến, đẩy cửa phòng ra.

Diệp Viễn nhìn chăm chú, nhưng lại thấy dáng vẻ của cô nương này hốc hác, trên mặt còn có không ít vết bầm.

Trên tay chân của nàng ấy còn đeo gông tay và gông chân.

Nhưng mà trước khi đến đây, rõ ràng là nàng ấy đã cố gắng sửa soạn qua một lần, che đậy được không ít.

Mặc dù hốc hác nhưng sự quật cường và ý chí muốn chết trong mắt của cô nương này lại không thể nào che đậy được.

Diệp Viễn nhìn một cái, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Sau khi bước vào cửa, cô nương này nhìn Diệp Viễn với ánh mắt giận dữ.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Diệp Viễn đã chết mấy lần rồi.

Diệp Viễn lại không hề để ý đến, ung dung nói: “Tháo gông tay và gông chân của nàng ta ra.”

Hai gã vạm vỡ kia ngẩn ra, ngập ngừng nói: “Cái này… không ổn đâu? Công tử, nha đầu này rất dữ dằn, đã từng làm vài vị khách bị thương rồi.”

Diệp Viễn nói: “Các ngươi cho rằng một nha đầu đã bị phong ấn thần hải thì có thể làm cho ta bị thương được hay sao?”

Một người trong đó suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn tháo gông cho Giang Hải Đường, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Thành thật một chút đi! Nếu như lại dám cư xử vô lễ với khách nữa thì ngươi biết hậu quả rồi đó!”

Nói xong, hai gã nam tử vạm vỡ kia đi ra ngoài.

Diệp Viễn tự rót cho mình một ly rượu, sau đó rót cho ghế trống đối diện một ly rượu, lại làm một động tác mời, cười nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi, uống một ly rượu cho đỡ sợ.”

Giang Hải Đường không ngồi xuống, nàng ấy nhìn Diệp Viễn, lạnh lùng cười nói: “Cái đồ không biết xấu hổ, muốn dùng rượu để làm ta hôn mê ư? Ngươi nằm mơ!”

Diệp Viễn nghe vậy chỉ cười cười, tự mình uống cạn một hơi, cười nói: “Ngươi là Giang Hải Đường?”

“Thì sao nào?”

“Cha của ngươi là Giang Ngọc Đường đúng không?”

Sắc mặt của Giang Hải Đường thay đổi, giọng lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

Diệp Viễn nhìn nàng ấy, cười nói: “Tám trăm năm, Thiên Thần tầng bốn, không tồi, không tồi! Xem ra, Thái Thượng Ngọc Hư Đan đã được phát huy hết tác dụng rồi.”

Lúc này, Giang Ngọc Đường hoàn toàn ngạc nhiên.


Nàng ấy nhìn Diệp Viễn, vô cùng kinh ngạc nói: “Rốt… rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ngươi lại biết ta đã từng dùng Thái Thượng Ngọc Hư Đan?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK