Trên bầu trời, linh khí không những không có giảm, mà ngược lại ngày càng có khuynh hướng nghiêm trọng thêm.
Khí thế của hắn liên tục tăng lên, rất nhanh đã phá tan bình cảnh Quy Khư Trung kỳ, đột phá đến Quy Khư hậu kỳ.
Diệp Viễn giống như là một cái động không đáy, điên cuồng cắn nuốt linh khí ở bốn phương tám hướng.
Trăm năm thiếu thốn linh khí, khiến hắn đói khát đến cực điểm, muốn một lần hút đủ.
Trịnh Khởi nhìn một màn này, sắc mặt không ngừng biến đổi, kinh dị nói: “Sư tổ, Diệp Viễn, hắn, lẽ nào…”
Lãnh Vũ chậm rãi gật đầu nói: “Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta có nằm mơ cũng không thể tin được, có người trong vòng trăm năm, lại lĩnh ngộ được hai tầng của pháp tắc không gian. Cũng không biết tiểu tử này tu luyện công pháp gì, mà lại có thể tiếp nhận được linh khí đáng sợ như thế. Chậc chậc, nói chung, khắp người tiểu tử này đều có chỗ quỷ dị.”
Lãnh Vũ bình thản nói, nhưng trong lòng Trịnh Khởi thì nhấc lên sóng biển ngập trời.
Hai tầng pháp tắc, đều là thứ tất cả mọi người ước mơ.
Nhưng mà trừ vị tiên hiền Võ Tháp kia, không còn ai có thể lĩnh ngộ được.
Đã nhiều năm như vậy, nói Trịnh Khởi không động tâm đó là giả.
Nhưng mà, hắn không có dũng khí đi thử.
Hơn mười vạn năm trước, Lãnh Vũ được xưng là đệ nhất thiên tài trước nay chưa từng có!
Nhưng mà ông ấy cũng “chết” ở trong không gian truyền thừa, còn có ai dám đi thử?
Chẳng ai ngờ được, Diệp Viễn thế mà lại thành công!
…
Tâm tình Chu Vi lúc này, giống như chó chết, thực sự chua xót tới cực điểm.
Hắn sở dĩ dám làm như thế với đám người Nguyệt Mộng Ly và Bạch Quang, chính là vì chắc chắn Diệp Viễn đã chết ở trong không gian truyền thừa.
Nhưng mà hiện thực đã tát cho hắn một cái thật kêu.
“Đây… không thể nào! Hắn… hắn không phải đã chết ở trong không gian truyền thừa rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây!”
Cả người Chu Vi đều cuống lên, khi hắn tận mắt nhìn thấy Diệp Viễn, liền biết mình tiêu đời rồi.
Trăm năm trước, Diệp Viễn đã cực kỳ cường thế, thậm chí còn đánh bại cả đại trưởng lão Nhược Hư.
Bây giờ, Diệp VIễn lại lĩnh ngộ được pháp tắc không gian, cường thế trở về.
Diệp Viễn đan võ song tuyệt, ở trong hoàng thành Thiên Ưng này chắc chắn là người chạm vào có thể bỏng tay.
Nếu như trách tội xuống, không ai có thể cứu được hắn!
“Ha ha ha, quả nhiên không hổ là đại ca! Chu Vi, ngươi không phải nói, đại ca của ta đã chết ở trong đó rồi sao? Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn, người kia là ai!” Bạch Quang cười to nói.
Mấy năm nay, bọn họ thật sự là bị Chu Vi kia bắt nạt quá khổ.
Bây giờ nhìn thấy bộ dáng rụt đầu lại giống như con rùa kia, trong lòng vô cùng hả giận.
Trên mặt Chu Vi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, “phịch phịch”, một tiếng quỳ xuống, giữ chặt cái chân nhỏ của Bạch Quang, khóc lóc nói: “Bạch gia, đều… đều là tiểu nhân có mắt không tròng. Tiểu nhân… tiểu nhân là bị người khác mê hoặc, mới có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế này! Xin… xin Bạch gia giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho ta đi!”
Đám người Nguyệt Mộng Ly khinh bỉ nhìn về phía Chu Vi, gia hỏa này chính là điển hình của tiểu nhân bợ đít, lấn thiện sợ xấu, cỏ đầu tường hai mặt mọc ngược.
Lúc Diệp Viễn không ở đây, hắn gây khó khăn đủ đường.
Bây giờ Diệp Viễn trở về, hắn lập tức biến thành cháu nội.
Người như thế, trong đầu người bên ngoài đều là khinh thường.
“Ha ha, bây giờ ngươi biết gọi là Bạch gia giơ cao đánh khẽ rồi? Làm sớm có phải là tốt hơn không! Có điều, ngươi bây giờ cầu xin ta cũng vô ích, chuyện này, còn phải do đại ca tới định đoạt.” Bạch Quang cười nói.
“Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế! Ngươi và Tống Khải Dương cùng một giuộc, không cho chúng ta đường sống, nhưng mà ngươi chờ xem, xem xem Tống Khải Dương có nói tình nghĩa với ngươi không!” Nguyệt Mộng Ly hừ lạnh nói.
Trong lòng Chu Vi đang hối hận, hắn thật sự không ngờ được!
Đối nhân xử thế nên giữ lại một đường, nhưng mà hắn đối với đám người Nguyệt Mộng Ly, đó là đuổi tận giết tuyệt.
“Ta… ta sai rồi! Cô nãi nãi, ta thật sự biết sai rồi! Ta có mắt không tròng, ta bị ma quỷ ám ảnh, ta…” Chu Vi vừa nói, vừa tát mạnh vào mặt mình.
Người bên ngoài dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, hắn cũng không đoái hoài tới.
Hắn biết, nếu như không thể cầu xin được những người này tha thứ, vậy thì đời này của hắn có thể hủy rồi.
Dựa vào thân phận của hắn, đắc tội với một trưởng lão, đó là so với chết không khác gì nhau cả.
Hơn nữa dựa vào biểu hiện thiên phú cả Diệp Viễn, địa vị của hắn ở hoàng thành Thiên Ưng, sợ là đến đại trưởng lão cũng phải nhìn bóng lưng.
Chu Vi huyên thuyên nói không ngừng, vừa nói vừa tát miệng mình, thật sự là từng cái từng cái vang dội.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn đường đường là một cường giả Thần Quân Cảnh, mặt mũi coi như là vứt hết xuống hố rồi.
“Đây không phải là hộ pháp Chu Vi sao, sao lại dập đầu với một đám võ giả Khuy Thiên Cảnh thế này?”
“Mấy người kia hình như là người thân của Diệp trưởng lão, tên nịnh bợ Chu Vi này, mấy năm nay tất cả mọi người đều cho rằng Diệp trưởng lão đã chết, hắn nhất định là đã đắc tội người ta rồi chứ sao.”
“Ha ha, thực sự là ai cũng không ngờ được, cho tới bây giờ chưa từng có ai có thể thành công đi ra khỏi không gian truyền thừa, Diệp trưởng lão thế mà lại thành công!”
“Đúng vậy, một người đắc đạo, thân nhân của hắn dù chỉ là Khuy Thiên Cảnh, thì có ai dám đắc tội bọn họ?”
…
Người bên ngoài nghị luận ầm ĩ, mấy người Ly Nhi nghe được, đều cảm thấy chói tai.
Có một loại cảm xúc quái dị đang lan tràn trong lòng mọi người.
Bạch Quang nổi giận, lạnh lùng nói: “Ngươi cút đi cho ta, ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi ở đây dây dưa không dứt, ta sẽ để đại ca chỉnh chết ngươi, ngươi có tin không?”
Chu Vi bị dọa cho giật mình, vội vàng nói: “Dạ dạ dạ, ta cút! Ta cút!”
Nói xong, hắn vừa đi vừa ngã chạy mất.
…
Chẳng ai ngờ được, Diệp Viễn vừa mới đột phá, chính là mười ngày mười đêm.
Võ giả trong hoàng thành Thiên Ưng, thậm chí còn cảm thấy linh khí ở bên người mỏng đi rất nhiều.
Những linh khí này, đều bị Diệp Viễn hấp thu hết.
Bình thường, mọi người mặc dù tu luyện, nhưng mà vẫn tiến thành theo một quá trình chất lượng.
Linh khí mặc dù nhiều, nhưng mà bọn họ căn bản là không hút vào được.
Dáng vẻ này của Diệp Viễn là hoàn toàn không muốn sống.
Mà cảnh giới của Diệp Viễn, đang điên cuồng tăng lên.
“Diệp trưởng lão này đột phá quả thực quá điên cuồng, thời gian mới có mấy ngày, thế mà hắn từ Quy Khư trung kỳ, trực tiếp tu luyện đến Quy Khư hậu kỳ đỉnh phong.”
“Xem bộ dáng này hắn không phải muốn trực tiếp đột phá đến Quy Khư đại viên mãn đó chứ?”
“Rất có thể! Ngươi xem, đột phá! Thật sự đột phá rồi! Trời ơi, hóa ra còn có thể tu luyện thế này!”
…
Diệp Viễn đột phá, khiến cho mọi người có cảm giác trùng kích cường liệt.
Quy Khư Thần Cảnh, chính là năm đó khi ở cảnh giới người phàm, mỗi lần đột phá một cảnh giới nhỏ, linh khí cần có là một số lượng cực kỳ lớn.
Cho dù là thiên tài võ giả đi nữa, công pháp tu luyện cao cấp hơn, cũng chưa từng nghe nói trong vòng vài ngày liên tiếp đột phá hai tầng cảnh giới nhỏ.
Nhưng mà Diệp Viễn, lại làm như vậy!
Lúc này, khí thế Diệp Viễn lên như diều gặp gió, một lần phá tan bình cảnh Quy Khư Hậu kỳ, đạt được cảnh giới Quy Khư đại viên mãn.
Trịnh Khởi nhìn một màn này, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Lãnh Vũ cười nói: “Tiểu tử này, là muốn bù toàn bộ một trăm năm làm lỡ tu hành! Xem ra hắn sắp kết thúc rồi, cũng nên đến lượt lão phu. Chậc chậc, nếu như lão phu cũng có thể giống như hắn, đột phá thế này thì tốt biết bao!”