“Sư tôn, nhất định là người thắng đúng không? Ngài là người đứng đầu Nam giới!” Tử Ngữ tràn đầy lòng tin nói.
Phiêu Vũ nghe vậy cười to nói: “Người dừng đầu Nam giới? Ha ha ha… cái mông này của ta còn ngồi chưa ấm chỗ, thì đã bị tiểu tử này đoạt đi rồi! Từ nay về sau, Thiên Đế không ra mặt, sợ là không có người nào có thể vượt qua hắn! Cho dù là mấy lão quái vật không hỏi thế sự kia cũng không phải là đối thủ của Diệp Viễn.”
Phiêu Vũ cười đến vô cùng vui vẻ, nói cũng vô cùng nhẹ nhõm, nhưng mà bọn người Tử Ngữ nghe vào tai lại như sét đánh giữa trời quang.
Ý này là… sư tôn thua rồi?
“Cái này… sao có thể? Sư tôn ở trên đại hội Vân Đan, ngay cả Đan Ngọc Thiên Tôn cũng đánh bại!” Tử Ngữ kinh ngạc nói.
Trong lòng bọn họ, Đan Ngọc Thiên Tôn mạnh như ngôi sao trên trời, căn bản là không thể nào đánh bại.
Bây giờ, sư tôn nhà mình đột phá Tổ Cảnh, đánh bại Đan Ngọc Thiên Tôn, đó chính là người đứng đầu Nam giới, là người dù là ai cũng không thể nào đánh bại.
Nhưng mà chính miệng sư tôn lại thừa nhận, chính mình không bằng Diệp Viễn.
Gia hỏa này… sao lại yêu nghiệt như thế?
Phiêu Vũ bật cười nói: “Ta và Diệp Viễn đối chiến ba trận, tất cả đều thua! Hắn luyện chế thần đan cấp sau, đã đến gần cực hạn thần đan Hưu Linh, ta không bằng hắn!”
Giống như cảnh giới võ đạo tu luyện tới hậu kỳ, phẩm chất của thần đan Hạo Linh cũng có khoảng cách rất lớn.
Nếu như chia thần đan Hạo Linh thành thành ba phẩm thượng, trung, hạ vậy thì thần đan Hạo Linh hai người luyện chế chính là trung phẩm.
Sau khi bước vào Tổ Cảnh, thần đan Hạo Linh Phiêu Vũ luyện chế, đã đạt tới thượng phẩm.
Nhưng bây giờ, thần đan Hạo Linh Diệp Viễn luyện chế đã có thể đạt tới đỉnh phong thượng phẩm, chỉ còn cách một bước là đạt tới thần phẩm Hưu Linh.
Thực lực Diệp Viễn tiến thêm một bước nữa thì sợ là luyện chế thần đan Hưu Linh cũng không phải nói chơi.
Đương nhiên, nói thì đơn giản nhưng làm rất khó.
Sau khi đạt Tổ Cảnh, mỗi một bước tiến đều vô cùng khó khăn.
Phiêu Vũ biết thiên phú Diệp Viễn cực cao, nhưng mà muốn trong thời gian ngắn xuyên phá tần cửa sổ giấy này, sợ là không làm được.
Có điều, dù vậy, thực lực của Diệp Viễn cũng đã rất kinh người.
Ở vùng đất Nam giới, sợ là trừ đan thần bát tinh ra thì sợ không có ai có thể so được với Diệp Viễn.
Đợi khi Diệp Viễn đột phá cảnh giới Thiên Tôn, thì hắn chính là người đứng đầu Nam giới chân chính!
Nghe Phiêu Vũ Thiên Tôn nói, bọn người Tử Ngữ, Thẩm Sướng hít vào một ngụm khí lạnh.
Ba trận, thế mà Phiêu Vũ Thiên Tôn đến một trận cũng không thắng được!
Điều này nói rõ, thực lực của Diệp Viễn, đã vững vàng chặn được Phiêu Vũ.
Diệp Viễn cười nói: “Phiêu Vũ huynh, ngươi cũng đừng thổi phồng ta. Ngươi đặt cả Vạn Bảo Lâu lên trên người Diệp mỗ, vụ đánh cược này có hơi lớn đó! Ngươi có lòng tin với ta thế sao?”
Phiêu Vũ cười nói: “Ha ha, bọn họ không biết giá trị của ngươi, lẽ nào bản tôn còn không biết sao? Ngươi đến cả Ngự Hồn Dung Đạo Đan còn có thể sáng chế ra được thì mấy loại đan dược thường gặp kia tính là gì? Bọn họ đều cho là ngươi đang khoác lác, đợi lúc bọn họ nhìn thấy bản lĩnh của ngươi, không biết sẽ là biểu cảm gì! Ván này, ta nhất định thắng, vì sao lại không cược? Cược thắng, Vạn Bảo Lâu chính là thế lực đan đạo lớn nhất Nam giới, tất cả bọn họ đều phải cúi đầu xưng thần! Bây giờ, bản tôn đang chờ mong, dáng vẻ cúi đầu của lão quỷ Đan Ngọc trước mặt ngươi và ta, ha ha ha…”
Nói đến phía sau, Phiêu Vũ Thiên Tôn càng là thoải mái cười to.
Hắn không biết con át chủ bài của Diệp Viễn là gì, nhưng hắn tin tưởng Diệp Viễn.
Người khác không biết Ngự Hồn Dung Đạo Đan đáng sợ thế này, nhưng Phiêu Vũ Thiên Tôn biết rất rõ.
Những tên ngu xuẩn này, vốn dĩ chuyện có thể cúi đầu là có thể giải quyết thì bọn họ lại ép Diệp Viễn nổi bão.
Diệp Viễn nghe vậy, lắc đầu bật cười nói: “Phiêu Vũ huynh thật đúng là bàn tính mà! Ha ha, chỉ cần phần tín nhiệm này của ngươi, mười lăm đan phương này, ta giao cho ngươi!”
Nói rồi, Diệp Viễn tiện tay phất một cái, một đống ngọc giản xuất hiện ở trên bàn.
Hắn tiện tay lấy một cái ngọc giản, để thần thức chìm vào trong đó, sắc mặt liền biến đổi.
Không chút do dự, hắn lại đổi một ngọc giản khác.
Xem tiếp từng cái ngọc giản, biểu cảm trên mặt Phiêu Vũ Thiên Tôn càng ngày càng ngưng trọng.
Đợi hắn bỏ xuống ngọc giản cuối cùng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn giống như là nhìn thấy quỷ vậy.
“Ai, bản tôn cho là mình đã hiểu rõ ngươi, nhưng mà nhìn thấy những đan phương này, bản tôn mới biết được vẫn là xem thường ngươi rồi! Chỉ bằng những đan phương này, bản tôn muốn tất cả bọn họ đều phải leo lên đại đế đô Kim Hoán, cúi đầu với ngươi và ta!”
Nói đến về sau, trong ánh mắt Phiêu Vũ Thiên Tôn hiện ra từng đạo tinh mang.
Át chủ bài của Diệp Viễn, cho hắn lòng tin vô biên.
Phiêu Vũ Thiên Tôn biết, trận chiến này sẽ làm cho cả giới luyện dược của Nam giới nhấc lên một trận gió tanh mưa máu!