Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xem ra Phù Quang Huyết Ảnh Trận không phải do ngươi tạo ra, mà là trận pháp do chiếc bình đó tự có.” Diệp Viễn đột nhiên nói.

“Ngươi thông minh lắm, nhưng người thông minh thường không sống thọ đâu.” Thượng Quan Lăng Vân gần như đã ngầm thừa nhận cách nói này của Diệp Viễn.

“Mạng của ta là do ta quyết chứ không phải do lão thiên, đương nhiên càng không tới lượt ngươi.” Diệp Viễn bình thản nói.

“Ngông cuồng! Thiên đạo là lớn nhất, cho dù ngươi có thể đạt tới Thần Cảnh, cũng không thế vượt qua được sự ràng buộc của thiên đạo.”

Võ giả vẫn luôn rất mực kính trọng thiên đạo, trước mặt thiên đạo, võ giả có mạnh đến mức nào cũng chỉ nhỏ bé như con kiến mà thôi.

Cho dù Thượng Quan Lăng Vân có cao ngạo tới đâu đi nữa, hắn cũng không dám ngông cuồng trước thiên đạo.

Thế nhưng Diệp Viễn lại là người từ cõi chết trở về, hắn cảm thấy thiên đạo quá bất công, nếu như đã có cơ hội trong kiếp này, thì nhất định hắn sẽ phải vượt qua sự ràng buộc của thiên đạo!

Diệp Viễn cũng không tức giận, mà chỉ cười nói: “Chim én chim sẻ làm sao biết được chí lớn của đại bàng!”

Thượng Quan Lăng Vân đen mặt, lời này của Diệp Viễn đã nói trúng nỗi đau của hắn.

Tuy rằng hắn luôn miệng nói bản thân không bằng Diệp Viễn, thế nhưng không có nghĩa hắn thật sự chấp nhận sự thật này, bằng không hắn cũng không tới mức phải tu luyện Huyết Sát Ma Công.

Sự xuất hiện của Diệp Viễn đã tạo nên sự đả kích rất lớn đối với nhân sinh của hắn.

Từ trước tới nay, Thượng Quan Lăng Vân đều cho rằng bản thân là thiên tài duy nhất!

Ngay cả Triệu Thừa Càn, Thượng Quan Lăng Vân cũng có thể dần dần dìm hắn xuống. Nhưng khi Diệp Viễn xuất hiện, Diệp Viễn đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn.

Ban đầu Diệp Viên có thể đánh bại Triệu Thừa Càn khi hắn mới chỉ là Ngưng Tinh Cảnh, điều này đã tác động quá lớn tới Thượng Quan Lăng Vân.

Sau đó một khoảng thời gian khá dài, Thượng Quan Lăng Vân vẫn không thể nào tự thoát ra khỏi cái bóng của Diệp Viễn, mãi cho tới khi Triệu Thiên Dận xuất hiện trước mặt hắn.

Vậy nên mới có cảnh tượng như ngày hôm nay.

Trước mặt Diệp Viền, hắn quả thực chỉ là một con chim én bé nhỏ.

Cho dù không nhắc tới thân phận ở tiền kiếp của Diệp Viễn, thì sự tài giỏi trong kiếp này của Diệp Viễn cũng đã đạt tới trình độ đỉnh cao của Thần Vực.

Còn Thượng Quan Lăng Vân, chẳng qua cũng chỉ là thiên tài giỏi nhất ở hạ giới mà thôi.

Cho dù hắn có mạnh thê’ nào đi chăng nữa, thì cũng vẫn chỉ là loài chim én chim sẻ trước mặt Diệp Viễn.

“Vậy thì ta sẽ xem xem, đại bàng như ngươi có thật là mạnh như vậy hay không?” Thượng Quan Lăng Vân cắn răng nói.

“Thiếu Dương Ma Chưởng!”

Thượng Quan Lăng Vân vừa hô, một đại chưởng ấn đỏ như máu lập tức bay thẳng về phía Diệp Viễn.

Tuy long huyết của Diệp Viễn có hiệu quả khắc chế loại ma công này, nhưng dù sao Thượng Quan Lăng Vân cũng hơn hắn cả một đại cảnh giới. Cho nên Diệp Viễn không dám lơ là chút nào trong trận này.

Uy lực của thủ ấn này vô cùng cường đại, hơn nữa trong đó còn chứa huyết sát khí dày đặc, và vô cùng hung hãn.

Nét mặt Diệp viễn khẽ trùng xuống, Viêm Động Sát cũng ngay lập tức xuất hiện, trực tiếp phá tan đại thủ ấn đó.

“Đi chết đi!”

Thượng Quan Lăng Vân tung hết chưởng này đến chưởng khác, trong thời gian ngắn hai bên đã tung ra cả trăm chiêu, song vẫn bất phân thắng bại!

Đặng Thăng ngẩn người khi chứng kiến cảnh này, lúc này hắn mới biết Diệp Viễn mạnh tới mức nào.

Mặc dù kém cả một đại cảnh giới, thế nhưng Diệp Viễn lại không hề tỏ ra thua kém Thượng Quan Lăng Vân một chút nào, chiến lực như vậy thật quá kinh người.

Từ trận chiến của hai người có thể thấy, Diệp Viên không hề giống một võ giả Hoá Hải Cảnh, mà lại giống một cường giả Hồn Hải cảnh hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK