Diệp Viễn nhướng mày: ‘Ta bế quan mấy ngày nay, Lục nhi không tới tìm ngươi sao?”
Đường Vũ trong lòng cả kinh, cũng lắc đầu nói: “Không có, ta mấy ngày nay cũng không nhìn thấy Lục nhi, nàng không có đến tìm ta. Sao vậy, chẳng lẽ Lục nhi đã xảy ra chuyện?”
Diệp Viễn lúc này đã có chút tâm thần không yên: “Ta sau khi trở về tìm nửa ngày cũng không thấy nàng, ta có loại dự cảm không tốt, luôn cảm thấy nàng đã xảy ra chuyện.”
“Có lẽ Lục nhỉ chờ ngươi chờ đến buồn chán, nhất thời ham chơi chạy ra ngoài. Đảy chính là Đan Võ học viện, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, Diệp huynh không cần lo lắng.” Đường Vũ khuyên nhủ.
Diệp Viễn thờ dài nói: “Chỉ hy vọng là như thế.”
Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc, bất an trong lòng Diệp Viễn cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn bỗng nhiên đứng lên nói với Đường Vũ: “Đường huynh mời trở về đi, ta còn có chút lo lắng cho Lục nhi, ta đi tìm nàng xem sao.”
“Ta cũng đi cùng ngươi, hai người tìm cơ hội sẽ lớn hơn một chút.” Đường Vũ nói.
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Không cần, một mình ta đi là được rồi.”
Nói xong, Diệp Viễn tùy tay lấy một kiện y phục của Lục nhi rồi ra ngoài.
Diệp Viễn cũng không có một đường tìm loạn, hắn trực tiếp đến phòng luyện đan của Phong Nhược Tình.
Sau khi từ hoàng thành trờ về, Phong Nhược Tinh chẳng những đột phá được cảnh giới, hơn nữa cảm ngộ của Âm Dương Phản Lưu Thuật cũng thảm sâu hơn rất nhiều.
Mấy ngày này Diệp Viễn bế quan, nàng tự nhiên liền tránh ởtrong phòng luyện đan luyện tập Âm Dương Phân Lưu Thuật.
Phong Nhược Tình nhìn thấy Diệp Viên cũng có chút kinh ngạc, bất quá Diệp Viễn không cho nàng cơ hội nói chuyện.
“Ta muốn mượn phòng luyện đan của ngươi dùng một chút, chuẩn bị giúp ta một vài thứ nguyên liệu!”
Tùy tay ném cho Phong Nhược Tình một tờ giấy, Diệp Vỉền liền trực tiếp tiến vào phòng luyện đan, hắn giống như đang ở phòng luyện đan của chính mình.
Lời nói của Diệp Viễn chẳng khác nào đang ra lệnh, Phong Nhược Tình đối với thái độ của hắn vô cùng để bụng, nhưng lại thần kỳ không có phát hỏa, bởi vì nàng chưa bao giờ nhìn thấy thần sẳc đáng sợ đến như vậy ở trên mặt Diệp Viễn.
Phong Nhược Tình tâm tư linh hoạt, biết nhất định đã phát sinh chuyện gì đó.
Thỏi thỏi, ai bảo ta thiếu nợ hắn.’
Phong Nhược Tinh sảu kín thở dài, lại thật sự giống như thị nữ đi chuần bị nguyên liệu mà Diệp viễn cần.
Nếu người khác nhìn thấy nàng đường đường là Tân quốc trưởng công chúa thế nhưng lại làm ra chuyện như này, còn không cả kinh đến cằm cũng rớt xuống?
Không lâu sau Phong Nhược Tinh đã trở lại, nguyên liệu Diệp Viễn cần đều là những nguyên liệu thường gặp, cũng không khó tìm, lấy thân phận của Phong Nhược Tình tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Chí là Phong Nhược Tinh rất tò mò, Diệp Viễn rốt cuộc muốn luyện chế đồ vật gì.
Đem nguyên liệu đưa cho Diệp Viễn, Phong Nhược Tình nhịn không được hỏi: “Có vài loại không phải là dược liệu, ngươi muốn những nguyên liệu này là đế luyện chế thứ gì?”
Diệp Viễn tiếp nhận nguyên liệu, đạm mạc nói: “Ngươi không cần phải xen vào, nhìn là được rồi, nổi lửa!”
“Ngươi! Ngươi thật sự xem ta là hạ nhân?” Phong Nhược Tình không khỏi một trận chán nản, người này cũng quá không coi ai ra gì rồi!
“Nếu không hỗ trợ thì đứng ra một bên đi, không được làm chậm trễ ta!” Lời nói của Diệp Viễn càng ngày càng lạnh như băng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Phong Nhược Tình lại đến bên cạnh Hồng Liên đỉnh, giúp Diệp Viễn mở ra địa hỏa.
Diệp Viễn thấy thế cũng không có biểu tình gì, giờ lòng hắn đang nóng như lửa đốt, tuy nhiên hắn vẫn biết càng sốt ruột càng phải trấn định, không thể có một chút rối loạn.
Lửa nổi lên, Diệp Viễn bắt đầu luyện chế.
Lần luyện chế này cũng không có gì kinh thiên động địa, chỉ là một ít thủ pháp luyện chế nhìn qua vỏ cùng đơn giản, nhưng loại thủ pháp này Phong Nhược Tình lại chưa bao giờ gặp qua.
Không có quá trình phối dược, cũng không có quá trình tinh luyện dược phôi, Diệp Viễn nhóm lửa rèn luyện đống nguyên liệu, nhìn qua có chút nhàn hạ.