Từ bên trong Vô Ngã Chi Cảnh đi ra ngoài, trong mắt Diệp Viễn lộ ra thần sắc phức tạp.
“Tiền bối, mau xem… chỉ có một con đường cuối cùng này có thể đi rồi!” Diệp Viễn thở dài, nói với Vô Trần.
Bây giờ, Diệp Viễn đã có thể tùy thời mà đi vào Vô Ngã Chi Cảnh.
Nhưng mà sau khi vào Vô Ngã Chi Cảnh, Diệp Viễn nhiều lần thôi diễn, vẫn như trước, không thể nào sáng chế được tầng công pháp thứ tư.
Ba trăm năm nay, phương pháp Diệp Viễn thôi diễn không dưới mấy vạn cái, nhưng mà con đường này vẫn luôn không thông.
Vô Trần gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể làm như vậy! Mấy năm nay, ngươi đã thử vô số lần, muốn mở thế giới trong cơ thể, đều không thể thực hiện được. Lẽ nào công pháp tầng thứ tư này thật sự không cần mở thế giới trong cơ thể?”
Kinh nghiệm mấy năm nay Diệp Viễn tích lũy trong các hành trình, đương nhiên Vô Trần nhìn thấy tất cả.
Nhưng mà kết quả cuối cùng, Vô Trần cũng là vô cùng khó hiểu.
Mấy năm nay, Diệp Viễn vẫn luôn thử biện pháp mở thế giới trong cơ thể, nhưng vẫn không thể nào thông được.
Thần hải của hắn giống như là bị phong ấn, bất luận thế nào cũng không mở ra được một đạo lỗ hổng.
Đối mặt với từng lần thất bại, Diệp Viễn đã sớm có được tâm thái mặt nước yên tĩnh, hắn nói: “Ta có cảm giác, mấy năm nay mình thật sự đã đi nhầm phương hướng. Chỉ là không mở được thế giới trong cơ thể, con đường này cần phải đi thế nào khiến ta vô cùng mơ hồ.”
Vô Trần nói: “Lão phu cũng không tưởng tượng được không mở thế giới trong cơ thể thì làm thế nào để đột phá được Thần Quân Cảnh? Thần Quân Cảnh cường đại, chính là ở sức mạnh thế giới, không có thế giới trong cơ thể, lấy đâu ra sức mạnh thế giới! Cho dù ngươi đột phá được Thần Quân Cảnh, thì làm thế nào để giao thủ với cường giả có cùng cảnh giới?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đây cũng là vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu ta, sợ rằng mấu chốt đột phá, chính là ở chỗ này!”
Vô Trần thở dài nói: “Bây giờ, cũng chỉ có thể đi Thông Thiên Sơn. Có điều, Thông Thiên Sơn cũng không phải là thế ngoại đào nguyên, thực lực của ngươi đi vào trong đó, vẫn còn có chút miễn cưỡng.”
Diệp Viễn cười nói: “Thế giới không có việc gì khó, chỉ sợ người không có lòng. Cửa ải này có khó hơn nữa, ta cũng phải xông vào!”
…
Diệp Viễn vừa vào đại điện, bầu không khí lập tức trở nên quái dị.
Vốn dĩ, Diệp Viễn là một người mới ở hoàng thành Thiên Ưng từ từ vươn lên, hào quang vạn trượng, không người nào dám khinh thường.
Nhưng mà bây giờ, vòng sáng thiên tài đã mất đi, cảm quan của mọi người với Diệp Viễn, đã âm thầm phát sinh biến hóa.
Trong thế giới cường giả vi tôn này, kẻ yếu chỉ có thể bị loại bỏ.
Một thiên tài đã đi xuống, không đủ để có được sự coi trọng của bọn họ, cho dù hắn có lập được bao nhiêu công lao hiển hách cho hoành thành Thiên Ưng.
Mấy năm nay, Diệp Viễn dùng đan được bồi dưỡng được không biết bao nhiêu cường giả cho hoàng thành Thiên Ưng.
Cho dù là cường giả Thần Quân Cảnh, trong ba trăm năm nay cũng tăng lên gần trăm người!
Mà con số này, dường như nhiều hơn tình huống bình thường gấp mấy lần.
Mấy năm nay, Diệp Viễn để lại cho Đan Tháp trên trăm phương thuốc mới, có thể nói là tạo phúc muôn đời.
Đám người Ninh Tư Ngữ, Lục Dật, dưới sự bồi dưỡng của Diệp Viễn, thực lực đan đạo đột nhiên tăng mạnh.
Diệp Viễn cải tạo lại pháp tắc không gian cho Võ Tháp, khiến cho khả năng cảm ngộ pháp tắc không gian tăng lên, cũng là phúc trạch lâu đời.
Ba trăm năm đối với một cường giả thần đạo mà nói, e rằng cũng không dài, nhưng những cống hiến của Diệp Viễn cho hoàng thành Thiên Ưng là thứ mà những trưởng lão này không cách nào với tới được.
Nhưng mà tất cả những cái này cũng vô dụng!
Không đột phá được Thần Quân Cảnh, một đan thần tam tinh như Diệp Viễn, đối với tương lai xa xôi của hoàng thành Thiên Ưng không còn có ý nghĩa lớn như thế nữa.
Trên cao đường, một lão giả ngồi ngay ngắn, nhìn qua có chút hư vô mờ mịt.
Cường giả Thiên Thần Cảnh cực ít lộ diện, Diệp Viễn sống ở hoàng thành Thiên Ưng hơn bốn trăm năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cường giả Thiên Thần ở đây.
Mà lúc này, hắn cũng cảm nhận được sự cường đại của võ giả Thiên Thần Cảnh!
Ba trăm năm trước, Diệp Viễn ở Hoán Ma Lĩnh gặp được cường giả Thiên Thần bị áp chế cảnh giới, áp lực gây cho hắn cũng không lớn đến như thế.
Cho dù là sau khi trở lại phía trên, trên người bọn họ cũng là trọng thương, thực lực mười phần còn chưa đủ được một.
Cường giả Thiên Thần Cảnh này tên là Hà Xung, là thái thượng trưởng lão của hoàng thành Thiên Ưng.
“Bái kiến thái thượng trưởng lão!” Diệp Viễn ôm quyền nói.
Hà Xung khẽ gật đầu, nói: “Ngồi đi.”
Ánh mắt của Lãnh Vũ và Hiên Vũ phức tạp nhìn Diệp Viễn, trong lòng có loại phiền muộn không nói nên lời.
Bây giờ, cục diện đã không phải tình hình mà bọn họ có thể khống chế.
Không riêng gì đám người của phe Nhược Hư đang ồn ào, bây giờ ngay cả một phương trưởng lão này cũng đều đang chất vấn chức vị trưởng lão này của Diệp Viễn.
Dù sao một thiên tài không đột phá được Thần Quân Cảnh thì không là gì cả!
Đợi tất cả các trưởng lão ngồi xuống, Hà Xung chậm rãi nói: “Nhược Hư, hội nghị trưởng lão ngày hôm nay, ngươi tới chủ trì đi.”
Nhược Hư nghe vậy, vui vẻ nói: “Vâng, thái thượng trưởng lão!”
Trong lời nói, Nhược Hư có chút hưng phấn.
Nhớ năm nó, hắn mất sạch mặt mũi dưới tay Diệp Viễn, đến bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai.
Đã cách nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội giẫm Diệp Viễn xuống, hắn sao có thể không hưng phấn?
Còn về chuyện của Lăng Tử Khôn, chẳng qua chỉ là việc nhỏ.
Bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên không còn để trong lòng.
Nhược Hư quét mắt nói: “Hôm nay triệu tập mọi người đến, chắc trong lòng mọi người đều đã rõ. Bây giờ, trong hoàng thành có không ít người âm thầm có lời nghị luận về một vị trưởng lão của chúng ta, cho là thực lực của hắn không đủ để đảm đương chức vị trưởng lão. Vốn dĩ, đây chỉ là nghị luận của một số người, nhưng mà lâu ngày, thực lực vị trưởng lão này của chúng ta cũng không tiến thêm, người nói xấu cũng càng ngày càng nhiều. Bất đắc dĩ, mới tổ chức hội nghị trưởng lão lần này, đầu tiên mọi người hãy nói chút quan điểm của mình.”
Vừa nói, Nhược Hư lần dùng ánh mắt liếc nhìn mấy tâm phúc, mấy người kia lập tức hiểu ý trưởng lão.
Một trưởng lão lên tiếng nói: “Không thể phủ nhận, vị trưởng lão này đã từng kinh diễm chúng ta! Có điều, cũng mê hoặc chúng ta khiến cho chúng ta sinh ra loại ảo giác, cho rằng hắn nhất định có thể một bước lên trời, thậm chí có thể đưa hoàng thành Thiên Ưng chúng ta lên phương diện cao hơn. Nhưng mà bây giờ xem ra, tất cả đều là giả! Để cho một người đến Thần Quân Cảnh cũng không đột phá được đảm nhiệm chức vị trưởng lão, đây quả thực là sỉ nhục hoàng thành!”
Hắn vừa nói xong, lại có một trưởng lão tiếp lời nói: “Thật sự quá trào phúng rồi! Đệ tử của ta, chỉ dùng ba mươi năm, liền từ Quy Khư đại viên mãn đột phá đến Thần Quân tầng một. Vị trưởng lão này dùng cả ba trăm năm, nhưng ngay cả nửa bậc Thần Quân cũng không đột phá được. Dạng tài trí bình thường này, sao có thể đảm nhiệm chức vị trưởng lão.”
Hiên Vũ có chút khó chịu, trầm giọng nói: “Bao Văn Hạo, ngươi nói lời này có thấy xấu hổ không? Ngươi đừng có quên, đệ tử của ngươi là đột phá Thần Quân Cảnh như thế nào!”
Bao Văn Hạo không dám chống đối với Hiên Vũ, lại nói: “Đại trưởng lão, lời này của ngài không đúng rồi. Diệp Viễn đúng là giúp đệ tử của ta luyện chế Hạo Nhật Càn Khôn Đan, nhưng mà tư chất của hắn để ở đó, cho dù không dùng đan dược thì nhiều nhất năm mươi năm cũng đột phá được. Không giống người nào đó, ba trăm năm cũng không đột phá được!”
Hiên Vũ nghe vậy không khỏi cứng lại, đúng là có chút tức giận.
Câu nói của Bao Văn Hạo khiến hắn không thể nào phản bác được.
Ánh mắt Lãnh Vũ quét một lượt, lạnh giọng nói: “Đám vong ân phụ nghĩa các ngươi! Mấy năm nay, các ngươi có mấy người chưa từng hưởng qua chỗ tốt của Diệp Viễn? Bây giờ bỏ đá xuống giếng, đúng là một chút cũng không qua loa!”