“Đây là đối sách mà ngươi nghĩ ra sao? Nghĩ dùng cách này để ép ta phải khuất phục sao? Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi! Cái mà Phù Quang Huyết Ảnh Trận hấp thụ không chỉ có huyết sát khí của võ giả Vô Biên Giới các ngươi, mà còn hấp thụ luôn của võ giả Cuồng Phong Giới chúng ta. Ngươi giết chết càng nhiều người, bình luyện máu sẽ hấp thụ càng nhiều!” Thượng Quan Lăng Vân nói bằng giọng máu lạnh.
Diệp Viễn coi như không nghe thấy những lời này của Thượng Quan Lăng Vân.
Thiên Lưu Phi Hoa lập tức được khởi động, bao phủ khắp chiến trường.
Những nơi Diệp Viễn đi qua, đều không còn một bóng võ giả Cuồng Phong Giới.
Thượng Quan Lăng Vân trông thấy vậy, nhưng không ra tay cứu giúp, mà chỉ đi theo Diệp Viễn.
Diệp Viễn đi tới đâu, võ giả của Xích Quang Thành ở đó đều được giải vây.
Hành động này của hắn, đã nhanh chóng giúp võ giả Xích Quang Thành phá vây!
Không bao lâu sau, Diệp Viễn gặp nhóm ba người sở Thạch đang quay lại giúp những người khác.
Sở Thạch nhìn thấy Diệp Viễn vui ra mặt nói: “Diệp công tử, cuối cùng ngươi cũng ra tay rồi! Lão sở ta đã phá được vây ra ngoài, còn bây giờ quay lại đánh tiếp trận nữa!”
“Hừ, làm như công này thuộc về mỗi mình ngươi vậy!” Chu Trường Trị không vui mà nói theo.
Diệp Viễn không khỏi bất ngờ khi nghe sở Thạch nói vậy.
Hắn cũng có suy nghĩ giống với Tô Hỗ, cũng cho rằng những người này ích kỷ chỉ lo tới việc chạy thoát thân.
Ai ngờ nhóm ba người bọn họ lại có thay đổi lớn như vậy, còn quay lại đánh trận nữa!
Diệp Viễn khẽ gật đầu nói: “Cũng tạm tạm rồi, ngươi dẫn những người khác rời đi, ta đến đoạn hậu!”
Sở Thạch sớm biết thực lực của Diệp Viễn, cho nên cũng không lo lẳng, gật đầu, rồi nhanh chóng dẫn theo những người khác thoát khỏi vòng vây chạy về phía bắc.
Diệp Viễn từ trên trời giáng xuống chặn đứng trước mặt những võ giả Cuồng Phong Giới đang chạy đuổi theo võ giả Vô Biên Giới.
“Kẻ nào dám bước qua vạch này, ta sẽ giết chết kẻ đó!” Sát khí của Diệp Viễn nổi lên cuồn cuồn.
Những võ giả đó đã giết người quen tay, nào có để ý gì tới lời cảnh cáo của Diệp Viễn!
“Viêm Động Chân Long Sát!”
Diệp Viễn không ngần ngại ra tay, hạ sát cả một đám võ giả!
Ngay sau đó, những võ giả này cũng đã biết sự lợi hại, không ai dám tiến lên phía trước, mà chỉ sợ hãi đứng nhìn Diệp Viễn.
“Ngươi tưởng dùng cách này thì có thể giúp bọn họ chạy thoát được sao? Để ta chặn hắn, các ngươi tiếp tục đuổi theo! Giết sạch toàn bộ bọn chúng cho ta!” Thượng Quan Lăng Vân hạ lệnh.
Võ giả Cuồng Phong Giới nghe lệnh của Thượng Quan Lăng Vân, kẻ nào kẻ nấy đều rục rịch muốn hành động.
Diệp Viễn nói: “Không sợ chết thì cứ đuổi.”
Giọng hắn không quá lớn, nhưng đủ để truyền tới tai từng người, cho nên tất cả bọn họ đều sợ run người, bất giác dừng bước.
Thượng Quan Lăng Vân đen mặt, liền lôi một tên võ giá lẽn, bóp chết han, sau đó trâm giọng nói: “Không nghe thấy ta nói gì sao? Đuổi theo cho ta! Lẽ nào các ngươi quên những gì Phong Hoàng Bệ Hạ giáo huấn rồi sao?”
Vừa nhắc tới Phong Hoàng, tất cả những võ giả này ai nấy đều sôi máu, lập tức hưng phấn tới lạ thường.
Bọn họ lại quên cả sợ, mà xông thẳng về phía trước.
Diệp Viễn lại tung ra một chưởng, lần nữa giết chết cả một đám.
Nhưng lần này, sự uy hiếp của hắn không còn tác dụng, những võ giả đó vẫn điên cuồng đuổi theo.
Song tất cả những võ giả này khi xông lên đều có ý chạy vòng qua Diệp Viễn.
Thượng Quan Lăng Vân đắc ý nhìn Diệp Viễn nói: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là sự hùng mạnh của võ giả Cuồng Phong Giới! Cho dù ngươi có giết, thì cũng giết được bao nhiêu người cơ chứ?”
Diệp Viễn khẽ nheo mắt, nổi lên sát cơ phải giết bằng được Thượng Quan Lăng Vân!
Và đương nhiên Thượng Quan Lăng Vân cũng nhìn ra ý định của Diệp Viễn, song hắn cũng không thèm để ý điều đó.