"Nói đùa kiểu gì vậy hả? Rừng Vấn Tâm là nơi cho dù các trưởng lão đi vào thì cũng không thể đi ra nhanh như vậy được. Bạch Quang lại cư nhiên có thể trực tiếp đi thẳng ra hay sao?"
"Lẽ nào là do trận pháp xảy ra vấn đề? Rừng Vấn Tâm là trận pháp thuộc vào hàng cấp chín thượng phẩm, bậc hậu bối trẻ tuổi đi vào nhanh nhất cũng phải mất nửa ngày trời mới có thể ra ngoài được."
"Thôi đi! Nếu thật sự là do trận pháp xảy ra vấn đề, thế tại sao hai người Nhung Ninh và Võ Mặc bọn họ vẫn chưa có đi ra hả?"
"Cái tên tiểu tử tên Diệp Viễn kia quỷ dị vô cùng, bây giờ ngay cả Bạch Quang cũng trở nên quỷ dị như vậy sao?"
Bạch Quang đi thẳng ra khỏi Rừng Vấn Tâm khiến cho tất cả mọi người trong tộc Bạch Hổ đều vô cùng ngạc nhiên.
Loại chuyện trực tiếp đâm xuyên qua rừng Vấn Tâm như thế này, từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện bao giờ.
Ngoại trừ Diệp Viễn ra, người có tâm cảnh đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, là sự tồn tại vô cùng đáng sợ, nếu không thì cho dù có là ở cảnh giới Thần Vương như các trưởng lão, thì cũng phải bị mắc kẹt trong đó một thời gian ngắn.
Còn về phần các hậu bối trẻ tuổi thì càng không cần nói tới.
"Đại trưởng lão, chuyện này nhất định là có vấn đề! Chắc chắn là Bạch Quang đã gian lận rồi, nếu không thì hắn làm sao có thể đi xuyên thẳng qua rừng Vấn Tâm được chứ?" Nhung Ấn trầm giọng nói.
Lúc này, tộc trưởng Võ Kiển của bộ tộc Trấn Võ cũng không còn ngồi yên được nữa, lão ta cũng đồng ý nói: "Đại trưởng lão, chuyện này quá mức kỳ quái rồi, chúng ta nhất định phải tra cho ra ngọn ngành chuyện này!"
Cả hai bộ tộc này đều đã đứng lên rồi, Bạch Giác đương nhiên cũng không thể tiếp tục ngồi yên chờ chết được, hắn nhanh chóng lên tiếng: "Trước đây không có cũng không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có! Năng lực của Bạch Quang vốn dĩ là đã không thể đo lường theo cách bình thường được rồi. Nếu các người không chịu thua nổi thì nhanh chóng mà rút lui khỏi cuộc tranh đấu của thiếu tộc trưởng này đi, cần chi phải ở đây nói lời tổn hại người khác hả?"
Nói thật thì Bạch Giác cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng mà Bạch Quang là thiếu chủ của tộc Lưu Quang. Lúc này hắn đương nhiên không thể rút lui được, hắn phải lập tức đứng lên phản bác ngay.
Nhung Côn vừa đang định mở miệng thì Bạch Quang đã chắp hai tay lại và đưa lên nói: "Đại trưởng lão, trước khi cuộc khảo nghiệm bắt đầu, Bạch Quang đã tháo hết những trữ vật bên người và giao nộp lên trên rồi. Nếu như mà trưởng lão vẫn còn không tin, thì Bạch Quang nguyện ý phối hợp điều tra. Chỉ là, nếu như Bạch Quang thực sự không có gian lận, vậy thì mọi người sẽ tính như thế nào đây?"
Bạch Quang bình tĩnh như nước nhìn Nhung Ấn, không hề tỏ ra một chút yếu thế nào.
Hắn đường đường là ứng viên cho vị trí thiếu tộc trưởng của tộc Bạch Hổ, thế mà lại vô duyên vô cớ bị người ta vu khống. Cho nên tất nhiên là hắn phải tìm lại một chút thể diện cho mình rồi.
Đột nhiên bị Bạch Quang chất vấn lại như vậy, Nhung Ấn có chút cưỡi hổ khó xuống.
Chỉ là có đánh chết Nhung Ẩn cũng không tin, Bạch Quang có thể vượt qua được khảo nghiệm rừng Vấn Tâm trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
"Hừ! Nếu như mà tra ra ngươi không có gian lận thì vị trí tộc trưởng của lão phu đây không làm nữa cũng được!" Nhung Ấn hừ lạnh một tiếng nói.
Lời nói vừa ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Trò đùa này có chút quá lớn đi, Nhung Ấn vậy mà lại lấy cái chức vị tộc trưởng này ra để mà đánh cược, cũng có phần đi hơi quá rồi.
Có điều, Nhung Ấn cũng chỉ là muốn giải phóng cái khí tức trong lồng ngực mà thôi, nên lão ta mới trực tiếp đánh cược cái vị trí tộc trưởng này của chính mình.
Vốn dĩ tộc Xích Viêm cũng là bộ tộc có thế lực vô cùng tốt, Nhung Ấn tự nhiên cũng có đầy đủ ý khí.
Nhưng mà kể từ khi Diệp Viễn gia nhập vào tộc Bạch Hổ thì tộc Xích Viêm làm việc gì cũng không thuận.
Xuất hiện vụ kẻ phản bội thôi không nói cũng đã đành, ngay cả tư cách ứng viên để trở thành thiếu tộc trưởng của Nhung Tinh cũng bị hủy bỏ. Bây giờ thì cả tộc Xích Viêm đều đã trở thành trò cười cho toàn tộc Bạch Hổ rồi.
Bạch Quang gian lận rõ ràng đến như vậy, nếu cũng không thể kéo hắn ta xuống ngựa thì cái chức vụ tộc trưởng này của lão ta ngồi cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Sắc mặt của Nhung Côn trầm xuống một cái, lão ta nói: "Hồ nháo cái gì hả! Vị trí tộc trưởng này sao có thể đem ra để đánh cược được? Bạch Quang, không phải là bổn tọa không chịu tin ngươi, chỉ là chuyện của ngươi thật sự là quá mức kỳ quái rồi. Ngươi cũng biết, kể từ khi rừng Vấn Tâm được xây dựng cho đến giờ, chưa từng có một ai có thể vượt qua được nó nhanh đến như vậy, cho dù là trưởng lão Thần Vương cũng không thể! Ngươi có thể nói cho bổn tọa nghe không, rốt cuộc đây là loại chuyện gì hả?"
Bạch Quang cúi người nói: "Cái này thì Bạch Quang không biết rồi. Dù sao thì sau khi tiểu bối tiến vào Rừng Vấn Tâm thì cũng không nhìn thấy gì cả, cứ như vậy mà trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Đại trưởng lão nếu thật sự muốn tiểu bối giải thích, quả thật là tiểu bối không thể nói ra được tại sao lại như vậy. Vì vậy, nếu mà các trưởng lão vẫn không tin tưởng thì tốt nhất nên kiểm tra một lượt xem sao."
Bạch Quang nói một cách vô cùng vô tội, nhưng mà hắn ta quả thật là không hề nói dối. Ảo ảnh của Rừng Vấn Tâm đối với hắn ta không có một chút ảnh hưởng nào cả.
Nghe xong những gì mà Bạch Quang nói, Nhung Côn không khỏi cảm thấy có chút bất lực, đành phải nói: "Nếu đã như vậy rồi thì hãy kiểm tra lại một lần nữa đi, nếu không thì sẽ khó mà phục được mọi người. Bạch Quang, ngươi có nguyện ý hay không hả?"
Tất nhiên là Bạch Quang không có gì để mà không nguyện ý, vì cho dù bọn họ có dùng bất kỳ thủ pháp gì, cũng không thể kiểm tra ra được hắn ta gian lận như thế nào.
Ngay khi tộc Bạch Hổ đang bận rộn kiểm tra Bạch Quang, thì tại trong thức hải của Diệp Viễn, Nhật Nguyệt Thiên Đồng một mặt đắc ý phàn nàn nói: "Ha ha, lũ ngốc này, cho dù có lấy thần khí ra thì cũng không thể kiểm tra ra được sự tồn tại của bản đại gia! Nhưng mà tên tiểu tử nhà ngươi đúng là nham hiểm. Cư nhiên lại nghĩ ra được thủ đoạn này để gian lận, quá bỉ ổi đi!"
Diệp Viễn cười nhạt nói: "Ta thấy bộ dạng của ngươi không phải là rất hưởng thụ hay sao? Trước đó kêu ngươi giúp đỡ, ngươi còn một trăm cái không nguyện ý!"
Nói đến việc này, vẻ mặt tự mãn của Nhật Nguyệt Thiên Đồng lập tức tiêu tan vô tích, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên tiểu tử này, còn dám nói nữa! Ngươi đúng là sát tinh! Ngươi có biết hay không, đem thần niệm phân chia ra ngoài, có thể khiến nguyên linh của bản đại gia băng hoại?"
Diệp Viễn một bộ mặt chẳng sao cả nói: "Đây không phải là không có gì sao? Hơn nữa, là một cuộc giao dịch, ta đã truyền Mặc Lưu Phân Thần Thuật lại cho ngươi rồi. Đây còn là một bí thuật của thần đạo đấy!"
Nhật Nguyệt Thiên Đồng lạnh giọng hừ một cái rồi không còn nói gì nữa.
Thì ra Diệp Viễn vì muốn giúp Bạch Quang vượt qua được Rừng Vấn Tâm, uy bức lợi dụ để Nhật Nguyệt Thiên Đồng tu luyện Mặc Lưu Phân Thần Thuật, sau đó phân ra một tia thần niệm trong mắt của Bạch Quang.
Thành tựu lợi hại của Nhật Nguyệt Thiên Đồng không chỉ ở trên hoán thuật, hắn còn có thể phá bỏ mọi hư vong!
Trình độ ảo cảnh của rừng Vấn Tâm đối với hắn mà nói căn bản chỉ là trò trẻ con, không thể gây bất kỳ trở ngại nào cho hắn.
Vì vậy, kỳ thật là Bạch Quang đã gian lận rồi, chỉ là thủ pháp gian lận không ai có thể nhìn ra được.
Nhật Nguyệt Thiên Đồng vốn đã cực kỳ khó bắt, muốn giấu qua tai mắt của tất cả mọi người quả thật là quá dễ dàng. Vả lại, bản thân hắn cũng không phải là pháp bảo, căn bản là không sợ tộc Bạch Hổ bọn họ có thể phát hiện ra được.
Quả nhiên, tộc Bạch Hổ đến cả siêu phẩm thánh khí cũng đã đem ra rồi mà vẫn là không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì trên thân của Bạch Quang.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Nhung Ấn càng ngày càng trở nên khó coi.
"Hồi bẩm đại trưởng lão, trên thân Bạch Quang không mang bất kỳ pháp bảo nào cả!"
Ngay sau khi kết luận này được đưa ra, tất cả mọi người lại ồn ào một mảnh.
Trong tình hình không dựa vào bất kỳ pháp bảo nào, Bạch Quang cư nhiên có thể trực tiếp đâm xuyên qua Rừng Vấn Tâm, đây căn bản là chuyện không thể nào tin nổi.
“Đại trưởng lão, nếu như mọi người vẫn còn cảm thấy có vấn đề thì Bạch Quang bằng lòng lại đi một lần nữa vào Rừng Vấn Tâm!” Bạch Quang chắp tay nói.
Chưa đợi Nhung Côn trả lời, Bạch Quang đã tung thân một cái, nhảy vào Rừng Vấn Tâm.
Sau khoảng mười nhịp thở, bóng dáng của Bạch Quang lại lao ra khỏi Rừng Vấn Tâm. Lần này, tất cả mọi người đều không còn gì để nói nữa.
“Đại trưởng lão, cái này… lẽ nào Bạch Quang là Xích Tử Chi Tâm trong truyền thuyết sao?” Bạch Ế đột nhiên nói.
Sắc mặt đại trưởng lão chấn động một cái, nhìn Bạch Quang với ánh mắt như đang nhìn quái thú vậy, chầm chậm gật đầu rồi nói: "Như thế xem ra cũng chỉ có cách giải thích này thôi! Thật không thể ngờ được, Bạch Quang không chỉ đột phá huyết mạch thánh cấp, mà còn là Xích Tử Chi Tâm trong truyền thuyết, thật là lợi hại!"