“Tiểu hữu? Ha ha, nếu như ngươi biết ta đã hiếu thấu được Tiểu cửu Chuyển Liên Hoàn Trận này của ngươi, thì không biết ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào đây!” Diệp Viễn cười thầm nói.
Thật ra, coi như Đại Diễn Thần Vương gọi Diệp Viễn là tiểu hữu cũng là bình thường, bởi hắn hơn Diệp Viễn cả mấy ngàn tuổi.
Nhưng ở kiếp trước Cơ Thanh Vân có thực lực đan đạo siêu quần, đương nhiên có đủ tư cách luận giao ngang hàng với Lục Lâm Phong.
Nhưng ớ kiếp này, Cơ Thanh Vân đã thay hình đổi dạng, cho nên dù có đứng trước mặt Lục Lâm Phong e là hắn cũng sẽ không nhận ra.
Nghĩ tới đây, Diệp Viễn không kìm được mà nảy ra ác ý.
Đến lúc đó nếu Diệp Viễn thật sự tới bái sư, thật không biết Lục Lâm Phong có lấy “Trận Đạo cửu Trát” ra mà truyền lại cho hắn không?
Nhưng Diệp Viễn cũng không ngờ rằng, Lục Lâm Phong dùng mười tám con rối kiếm khỏi này để tìm truyền nhân.
Cũng không biết do ông ta nổi hứng nhất thời, hay là cố ý làm vậy.
Năm đó Lục Lâm Phong phi thăng, e rằng cũng không ngờ tới bản thân lại có thể đạt tới cảnh giới cao như vậy ở Thần Vực.
Thần thức của Diệp Viễn vừa động một cái, mười tám tên kiếm khôi lập tức cử động, khiến cho nhóm người của Mai Trăn bị dọa một phen, vội vàng rút kiếm ra nghênh chiến.
Diệp Viễn cười ha hả nói: “Mai trướng lão không phải gấp như vậy, đám kiếm khôi này sẽ không tấn công người đâu.”
Mai Trăn sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu ra, kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào… vừa rồi là ngươi điếu khiển những con rối này sao?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đệ tử đã hiểu rõ trận pháp này, bây giờ đám kiếm khôi này đã nhận đệ tử làm chủ nhân
“Cái gì, ngươi chỉ mất có hai canh giờ, đã có thể lĩnh ngộ được trận pháp này sao?” Mai Trăn bị lời của Diệp Viễn dọa sợ hết hồn.
Thực ra việc Diệp Viễn lĩnh ngộ được trận pháp này cũng không tới mức khiến Mai Trăn phải kinh ngạc như vậy, nhưng sau khi so sánh, hắn cũng biết được rằng trận pháp này khó cỡ nào!
Tuyệt Diễm Bích Chướng vòng ngoài đã là đại trận cấp bốn thượng phẩm, uy lực không gì sánh bằng, nhưng Diệp Viễn lại như giẫm trên đất bằng khi ở bên trong đại trận đó.
Mà trước đó Diệp Viễn còn không có nắm chắc có thế phá giải được Tiểu cửu Chuyển Liên Hoàn Trận, chỉ nghĩ thôi cũng biết trận pháp đó phức tạp tới mức nào rồi.
Trận pháp lợi hại như vậy nhưng Diệp Viễn lại chỉ cần dùng hai canh giờ đã có thể hoàn toãn lĩnh ngộ được hết, khả năng suy đoán này cũng thật không tầm thường chút nào!
Phải biết rằng, một trận sư muốn lĩnh ngộ được một bộ trận pháp ít nhất cũng phải mất tới vài năm!
Hơn nữa trận pháp có cấp bậc càng cao, thì càng cần nhiều thời gian để lĩnh ngộ.
Dùng hai canh giờ đã có thể lĩnh ngộ được trận pháp còn phức tạp hơn nhiều so với trận pháp cấp bốn, điều này không phải chuyện người thường có thể làm được!
Diệp Viễn cười nói: “Cũng chỉ là may mắn mà thôi. Vĩnh Hoa Cung này có nhiều tầng khác nữa, có lẽ tầng trên có đồ tốt, chúng ta mau đi thôi.”
Những người khác cũng đã được nghỉ ngơi đầy đủ, nhìn thấy Diệp Viễn lại có thể thu được đám kiếm khôi này vào tay, ai nấy đều cảm thấy vô cùng vui mừng.
Điều này đồng nghĩa với việc bên phía bọn hắn lại có thêm một cường giả Hóa Hải Cảnh!
Mọi người đang định đi tới tầng kế tiếp, bên ngoài đại diện chợt truyền tới một loạt tiếng huyên náo.
Mai Trăn bất giác cau mày nói: “Không ngờ bọn hắn lại có thể thoát ra được!”
Diệp Viên chỉ cười nói: “Thoát ra được là có thể, chỉ sợ cái giá phải trả cũng không nhỏ.”
Lời còn chưa dứt, một toán người chạy vào đại điện, người dẫn đầu toán người đó chính là Ngô Chiêu.
Phía sau Ngô Chiêu, một vị trưởng lão khác của Thiên Càn Tông đang dìu theo Triệu Dục Dương, còn Triệu Dục Dương lúc này đã ngất đi.
Xem ra, hắn vì phá giải đại trận Tuyệt Diễm Bích Chướng mà đã hao tổn hết hồn lực.
Ngô Chiêu vừa vào đại điện đã nhìn thấy Diệp Viễn nhàn hạ ngồi nhìn bọn họ, lửa giận đột nhiên bốc lên ngùn ngụt.
“Ha ha, tiểu tử, chắc ngươi cũng không ngờ rằng bọn ta có thể vượt qua đại trận đó?” Ngô Chiêu lạnh lùng nhìn Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn cười cười: “Nào có, chỉ là ta không ngờ rằng vị trưởng lão bên phía các ngươi cũng có chút bản lĩnh, lại có thể thoát ra được nhanh như thê’.”