Bởi trước đó khi hắn đang loay hoay trong Huyễn Linh Sát Trận, nên không chú ý tới sự xuất hiện của Diệp Viễn.
“Cái tên màu vàng này, có ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Liễu Hồng cau mày hỏi.
“Đương nhiên là có ý nghĩa đặc biệt! Tên chuyển sang màu vàng tức là người đó ở ba tầng đầu đã xuất sắc vượt ải! ồ xuất sắc vượt ải tức là phải giết chết toàn bộ số yêu thú trong ba tầng đầu tiên!”
Người này vì sợ Liễu Hồng không biết ý nghĩa của xuất sắc vượt ải, nên đã giải thích lại một lượt.
“Cái gì? Giết sạch toàn bộ? Làm sao có thể chứ?” Liễu Hồng suýt nữa nhảy dựng lên.
Câu nói này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Thế nhưng các lão tổ vẫn không một ai quay đầu lại nhìn mà bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế đứng quan sát của mình.
Khi nhìn thấy Liễu Hồng thì những tán tu khác ai nấy đều mở to mắt, bất giác cười nói: “Thực ra khi nghe các lão tổ nói về điều này, phản ứng của ta cũng giống hệt như Liễu sư huynh. Nhưng bây giờ xem ra, tên Diệp Viễn đó thực sự đã làm được điều này, bởi vì thời gian hắn ở lại bên trong không gian truyền thừa nhiền hơn các huynh gấp ba lần!”
Liễu Hồng thở hắt ra một hơi, tin này quá kích động đối với hắn.
Đột nhiên, hắn nhớ lại lời nói của nhân vật thần bí lúc còn bên trong Hạo Thiên Tháp.
“Hắn và các ngươi không giống nhau!”
Hoá ra, thật sự lại khác biệt tới vậy!
Liễu Hồng không biết Diệp Viễn này từ đâu chui ra, lại có thể áp đảo hắn!
Ánh mắt của hắn lúc này nhìn chằm chằm vào dòng tên màu vàng đó, rất lâu không nói lời nào.
“Này, các ngươi nói xem, Diệp Viễn có thể vượt qua được tầng này không?” Quách Đào Quần hỏi hai người còn lại.
Doãn Yên Hoa lạnh như băng đáp lại: “Trước giờ ta chưa từng hoài nghi về chuyện Diệp Viễn có thể vượt qua được tầng thứ nam!”
Tân Nham nói: “Chắc hẳn Diệp Viễn đã có những trải nghiệm mà chúng ta không biết tới ở những tầng trước đó, bằng không làm sao cảnh giới của đệ ấy lại có thể tăng nhanh như vậy? Khi đệ ấy còn là Hoá Hải tầng một đã có thể hạ sát được cường giả Hồn Hải cảnh, bây giờ đột phá lên Hoá Hải tầng bốn, thực lực của đệ ấy thật không thể nào đoán
định được.”
“Hả? Không đúng! Không phải những Linh Thể này sẽ thay đối dựa vào cấp bậc của võ giả tiến vào trận đấu sao?” Quách Đào Quần đột nhiên nói.
Hai người kia nghe vậy mặt cũng chợt biến sắc, phát hiện ra điều bất ổn.
Trước đó những Huyễn Linh hạ sát Liễu Hồng vẫn còn đang là Hồn Hải Cảnh tầng một.
Nhưng bây giờ sau khi Diệp Viễn tiến vào, bọn họ lại không ép cảnh giới xuống, mà vẫn duy trì cảnh giới Hồn Hải tầng một!
“Sặc… lẽ nào những Linh Thể này lại dùng sức mạnh của Hồn Hải cảnh để chiến đấu với Diệp Viễn? Làm thế không phải ức hiếp người quá đáng rồi sao?” Tân Nham ngạc nhiên nói.
Doãn Yên Hoa khẽ cau mày: “Xem ra… phán đoán của những Linh Thể này đối với thực lực của Diệp Viễn, đã quy hắn vào Hồn Hải tầng một!”
Cả ba người cùng hít sâu một hơi…
ở tầng thứ năm, ý cảnh, võ kỹ của các Huyễn Linh mạnh hơn rất nhiều so với ở tầng thứ tư!
Trong tình huống này, bọn họ lại vẫn dùng sức của Hồn Hải cảnh để đối phó với Diệp Viễn, quả đúng là ức hiếp người quá đáng.
Cũng tức là nói, độ khó để Diệp Viễn vượt qua tầng này là gấp mấy lần so với bọn họ!
Diệp Viễn có thể vượt qua tầng này được sao?
“Thiếu niên, ở tầng thứ tư, chúng ta chỉ dùng ba thành thực lực của bản thể cùng cảnh giới, nhưng bây giờ chúng ta dùng tới bảy thành! Ngươi cấn thận vẫn hơn!” Khoái Lương nói.
Bảy thành thực lực mà Khoái Lương nhắc tới, đương nhiên không phải là nói tới cảnh giới của hắn, mà là sức mạnh của ý cảnh so với võ giả cùng cảnh giới.
Cũng tức là nói, vốn dĩ ý cảnh của Khoái Lương là mười thành, nhưng khi ở tầng thứ tư, hắn chỉ dùng khoảng ba thành.