Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lâm Phố thở dài một tiếng, nói: “Ài, nha đầu đáng thương. Hồng Âm, đưa Uyển Như cô nương xuống, điều dưỡng thật tốt!”

Đối với tính tình như Lương Uyển Như, có thể ép nàng đến một bước này thật sự không dễ dàng.

Ngay cả chuyện xấu xa lúc trước Lương Uyển Dung làm ra, nàng cũng lựa chọn tha thứ.

Nhưng mà lần này Lương Minh Vũ lại coi thường không để ý tới, thật sự khiến cho Lương Uyển Như tuyệt vọng.

Rốt cuộc nàng cũng phát hiện, cái Lương gia này dường như đã hoàn toàn không còn không gian cho nàng sinh tồn.

Nhìn bộ dáng mềm yếu như liễu của Lương Uyển Như, trong lòng mọi người đều tự nhiên nảy sinh lòng thương hại.

Những chuyện mà nàng đã từng trải qua, có không ít người đều nghe thấy.

Bỗng nhiên Vương Phiên Nhiên có cảm giác xung quanh truyền đến từng ánh mắt bất thiện, làn gió tai họa ập đến.

Đó là ánh mắt phẫn nộ sau khi bị lừa gạt, lợi dụng!

Vốn là cách nói này thuận tình thuận lý, nhưng với tiêu chí là Lương Uyển Như đã chết rồi.

Hiện tại chính chủ tự mình đứng ra làm sáng tỏ mọi việc, thậm chí còn một đao cắt đứt với Lương gia.

Sự thật như thế nào đã không cần phải nhiều lời nữa.

“Ngươi... các ngươi muốn làm gì? Ta... ca của ta chính là Vương Lăng Ba!” Vương Phiên Nhiên rướn cổ họng hô lên.

“Ta nhổ vào! Vương gia thì ngon à?”

Một cục đờm xuyên qua đám người, chuẩn xác dính lên mặt Vương Phiên Nhiên.

Tức khắc, một luồng mùi tanh hôi xông vào lỗ mũi của nàng, khiến nàng buồn nôn không thôi.

Nhưng mà chưa kịp đợi nàng phản ứng lại thì từng cục đờm phun về phía nàng giống như mưa.

“Phi! Cút!”

“Phi! Mau cút đi!”

“Phi! Đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ, cút đi!”

...

Tiếng chửi mắng nổi lên từ bốn phía, nước bọt tung toé, trong nháy mắt Vương Phiên Nhiên bị nhấn chìm trong thế cục đờm phun như mưa, trên người truyền ra từng trận mùi tanh tưởi.

Dáng vẻ kia cực kỳ buồn nôn.

Trước mắt đám người tỉnh ngộ lại sau khi bị lừa gạt này, loại phẫn nộ kia thật sự rất đáng sợ.

Những người này đều là cao thủ, phun đờm tự nhiên sẽ bách phát bách trúng, Vương Phiên Nhiên muốn tránh cũng không cách nào né được.

“A a a! Buồn nôn chết ta rồi! Các ngươi... các ngươi chết chắc rồi! Ta sẽ bảo ca ta giết hết mấy người tiện dân các ngươi! Có một cái tính một người! A oẹ...”

Vương Phiên Nhiên đang uy hiếp mọi người đến khàn cả giọng, một cục đờm bay thẳng vào bên trong miệng của nàng.

Nàng chịu không nổi nữa, nôn ra từng ngụm từng ngụm.

“Ha ha ha...” Mọi người ầm ầm cười to.

Sự uy hiếp của Vương Phiên Nhiên không có một chút tác dụng nào, cái này gọi là luật lệ không trách dân chúng, tuy thế lực của Vương gia lớn mạnh, nhưng cũng không dám giết nhiều người như vậy.

Lúc này Vương Phiên Nhiên giống như chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh.

Tuy rằng người vây xem không dám giết nàng, thế nhưng như bây giờ cũng đã đủ khiến cho nàng nhục nhã.

Thậm chí, việc này còn hả giận hơn so với việc giết nàng.

Phụ nữ độc địa như vậy thì nên bị làm nhục như thế!

Vương Phiên Nhiên một bên nôn mửa, một bên được một đám thủ hạ che chở rời khỏi Vạn Bảo Lâu.

Trong lòng Tô Lâm Phố đã sớm hồi hộp, thấy Vương Phiên Nhiên rời đi rồi mới cất cao giọng nói: “Hiện tại mọi người đều biết, Vạn Bảo Lâu ta không hề đùa giỡn với các vị rồi chứ? Sau này có người nào bị trúng độc, cứ đến Vạn Bảo Lâu. Mọi người yên tâm, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ!”

Tô Lâm Phố thả một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.

Độc mà hắn nói cũng không phải là Trấm Vũ Thiên Dạ, mà chỉ cần có người trúng độc, cứ tìm đến Vạn Bảo Lâu.

Lời này, có thể nói là có chút tự mãn!

“Tô chưởng quỹ, điều ngươi nói chính là... mặc kệ loại độc gì, các ngươi đều có thể giải?” Có người mang theo nghi vấn hỏi.

Tô Lâm Phố cười cười, nói: “Đương nhiên không phải! Trên đời này có biết bao nhiêu độc dược, làm sao có thể giải trừ hết? Nhưng mà tại Côi Sơn Thành này, nếu như ngay cả Vạn Bảo Lâu chúng ta đều giải không được, vậy thì sẽ không có người nào có thể giải rồi!”

Lời này, thật bá bạo!

Thế nhưng, sau khi Vạn Bảo Lâu có Diệp Viễn thì chính là bá đạo như vậy!

Nếu như không có sự đồng ý của Diệp Viễn, hiển nhiên Tô Lâm Phố sẽ không dám nói những lời mạnh miệng như vậy.

Ngay cả Trấm Vũ Thiên Dạ cũng giải được, vậy thì còn độc dược gì mà Giải Độc Đan thần phẩm giải không xong?

Tất nhiên mọi người đều ý thức được điểm này, Vạn Bảo Lâu giải hết đệ nhất độc của Côi Sơn Thành, bọn họ tự nhiên có niềm tin để nói câu đó.

“Tô chưởng quỹ, lẽ nào tân khách khanh luyện dược sư của các ngươi luyện chế ra Giải Độc Đan thần phẩm?” Lại có người hỏi.

Tô Lâm Phố cười nói: “Phải nói rằng vị khách khanh luyện dược sư Diệp Viễn của chúng ta vô cùng lợi hại! Nói vậy mọi người cũng biết, bởi vì thần hải của hắn bị tổn hại, không cách nào ngưng tụ được thần nguyên. Vì lẽ đó mà đan dược của hắn đều là dùng trận đạo luyện đan để hoàn thành!”

“Cái gì? Trận đạo luyện đan! Là trận đạo luyện đan!”

“Rốt cuộc vị khanh khách luyện dược sư này có lai lịch gì, còn biết cả trận đạo luyện đan!”

“Lời của Tô chưởng quỹ đều xoay quanh hắn, xem ra Vạn Bảo Lâu thật sự luyện chế ra Giải Độc Đan thần phẩm!”

...

Lời nói của Tô Lâm Phố lập tức gây nên một trận ầm ĩ.

Mọi người đều đã chấn kinh đến tột đỉnh!

Bất kể là Giải Độc Đan thần phẩm, hay là trận đạo luyện đan, ở Côi Sơn Thành đều là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.

Chính vì như thế mà mọi người mới cho rằng Lương Uyển Như chết rồi.

Nhưng mà những chuyện không thể tưởng tượng nổi, xác thực đã xảy ra ở trước mắt mọi người.

Nhìn thấy tình cảnh này, Tô Lâm Phố cười đến hai mắt đều nheo lại.

Lần này, xem ra danh tiếng của Diệp Viễn đã hoàn toàn nổi như cồn tại Côi Sơn Thành.

Sau này, không chỉ danh tiếng của Vạn Bảo Lâu sẽ lấn át những nhà khác, mà khẳng định rằng võ giả hướng tới Diệp Viễn cầu đan cũng sẽ càng nhiều.

...

Trong quán trà, Lục Cảnh Hào cùng Lâm Tại Thiên chậm rãi ngồi xuống, đến hiện tại còn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Thời điểm Lương Uyển Như bước ra, hai người bọn họ gần như cùng nhau bị cả kinh mà đứng dậy.

Đệ nhất độc Trấm Vũ Thiên Dạ được giải hết, đây tuyệt đối là một sự kiện kinh thiên động địa tại Côi Sơn Thành.

Đủ để thay đổi kết cấu đại sự hiện nay của Côi Sơn Thành!

Dùng cái mông để nghĩ một chút cũng biết, bắt đầu từ hôm nay chuyện làm ăn của Vạn Bảo Lâu sẽ càng tăng cao, thế cục của Lục gia cùng Lâm gia cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Nhưng mà chịu ảnh hưởng lớn nhất vẫn là Vương gia!

“Lão Lục à, ta thực sự nghĩ không ra, Dương Duệ đi đâu tìm được một tên yêu nghiệt như vậy đây!” Lâm Tại Thiên nhấp ngụm trà, cười khổ nói.

Lục Cảnh Hào cũng cười khổ nói: “Khách khanh luyện dược sư mới của Vạn Bảo Lâu vô cùng thần bí, nhưng mà không ngờ thực lực lại mạnh đến như vậy! Có hắn ở đây, những ngày tháng sau này của hai nhà chúng ta cũng không dễ qua.”

“Đúng đấy! Luyện dược sư có thể luyện chế được Giải Độc Đan thần phẩm, tìm toàn bộ Côi Sơn Thành này cũng tìm không ra người thứ hai! Nhưng mà, người nhức đầu nhất vẫn là Vương Lăng Ba. Chuyện ngày hôm nay, sợ rằng sẽ là sấm sét giữa trời quang đối với hắn đi?” Lâm Tại Thiên cười nói.

“Ha ha, hắn là đang đào hố chôn sống mình rồi! Làm ầm ĩ hơn một tháng, kết quả lại có kết cục như vậy!” Lục Cảnh Hào nhìn có vẻ hơi hả hê một chút, nói.

...

Về chuyện đã xảy ra ở bên ngoài, Diệp Viễn hoàn toàn không biết.

Đối với hắn, từng giây từng phút đều vô cùng quý giá.

Luyện chế ra Thần Nguyên Đan thần phẩm cùng Giải Độc Đan thần phẩm xác thực vô cùng ghê gớm, nhưng mà hai loại đan dược này cũng vỏn vẹn chỉ là đan dược cơ sở.

Nhất Tinh Thiên Văn Đan còn khó hơn so với hai loại đan dược này gấp ngàn vạn lần!

Mặc dù Diệp Viễn dùng thời gian rất ngắn đã luyện chế ra được hai loại đan dược này, thế nhưng thời gian mười năm vẫn có chút giật gấu vá vai.

Trước mắt, Diệp Viễn đang rơi vào điên cuồng học tập cùng tu luyện, lượng lớn tri thức về dược tính của linh dược làm cho đầu óc của hắn gần như căng nứt.

Diệp Viễn cắn răng, liều mạng ép mình tiêu hóa, tiếp tục tiêu hóa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK