Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện Dịch Khánh Tường làm cho hắn có chút trở tay không kịp.

Tất nhiên, đó không phải là điều quan trọng nhất. Mà quan trọng nhất là, sự đột phá của Dịch Khánh Tường!

Thời gian chưa tới mười ngày, Dịch Khánh Tường chẳng những có thể khỏi hẳn vết thương, cảnh giới còn tiến thêm một tầng, đã đột phá tới Thiên Thần tầng hai rồi.

Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?

Dưới đài, Biên Tử Thu cũng vô cùng kinh ngạc.

Hắn ta đã tự mình ra tay, đương nhiên bản thân cũng có chừng mực.

Ngày đó nếu như không phải Dịch Khánh Tường nhanh trí, vào giây phút cuối cùng lăn xuống khỏi võ đài, thì bây giờ đã sớm là người chết rồi.

Cho dù là có luyện dược sư lợi hại cứu hắn ta, thì cho dù có mười năm sau cũng đừng mơ có thể hồi phục lại.

Một cái không tốt, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này.

Nhưng trong thời gian ngắn ngủi mười ngày, Dịch Khánh Tường lại có thể ung dung xuất hiện trước mặt hắn ta.

Loại cảm giác này, cực kỳ thất bại, thậm chí làm cho hắn ta có chút hoài nghi nhân sinh.

"Khánh Tường, lên đi, có vài người gấp gáp, không thể kiên nhẫn nữa, muốn đánh ngươi té cứt té đái đấy." Hứa Ngôn châm chọc nói.

Lúc này Dịch Khánh Tường giống như thoát thai hoán cốt, cái tính kiêu ngạo bất thuần, chẳng coi ai ra gì trước đây sớm đã biến mất không còn thấy.

Nếu dùng một từ để mô tả hắn ta thì đó chính là trưởng thành.

"Vâng, Hứa trưởng lão."

Dịch Khánh Tường hành lễ, rồi liền phóng người nhảy lên võ đài.

Hứa Ngôn chắp tay nói với Đỗ Như Phong: "Đỗ trưởng lão, Khánh Tường bởi vì trùng hợp đến thời điểm đột phá, lúc này mới đến muộn, mong được thứ lỗi."

Đỗ Như Phong nhìn qua Diệp Viễn đứng cạnh Hứa Ngôn, nói: "Không sao, thời gian nửa canh giờ còn chưa hết. Nếu đã tới, trận đấu này chính thức bắt đầu thôi.”

Dịch Khánh Tường nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Ngụy Vân Huy, cười nhạt nói: "Ta có thể tới, ngươi có vẻ rất bất ngờ thì phải!"

Sắc mặt Ngụy Vân Huy vô cùng khó coi, cắn răng nói: "Đừng đắc ý! Đột phá thì sao chứ? Loại Thiên Thần tầng hai căn cơ bất ổn này của ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.”

Dịch Khánh Tường cười nói: "Vậy sao? Vậy thử xem thì sẽ biết đúng chứ?"

Trên người Dịch Khánh Tường tràn đầy sự tự tin, khiến Ngụy Vân Huy trong lòng cồn cào.

Trận trước, hắn ta cũng xem rồi, Dịch Khánh Tường khi đó và hiện tại quả thực giống như hai người khác nhau hoàn toàn.

Giữa lúc sống chết, mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Ngay từ lúc trận chiến bắt đầu, Ngụy Vân Huy liền không cười nổi.

Dịch Khánh Tường sau khi đột phá, cũng không phải không chịu nổi như hắn ta đã nói.

Ngược lại, Dịch Khánh Tường còn áp chế được hắn ta, nắm thế chủ động, căn bản không cho hắn một chút cơ hội.

Uỵch!

Uỵch!

Uỵch!

Sau một lúc giằng co, Ngụy Vân Huy đã hoàn toàn sụp đổ.

Dịch Khánh Tường cứ đánh một chiêu rồi lại một chiêu, đánh cho Ngụy Vân Huy không thể có sức đánh lại.

"Ta... Ta nhận thua!"

Đã bị trọng thương, Ngụy Vân Huy cuối cùng cũng lựa chọn nhận thua.

Chuyện té cứt té đái hắn ta đã làm được rồi, chẳng qua kẻ bị đánh cho té cứt té đái là chính hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK