“Cao Nguyên ngươi cút ra đây cho ta!” Trịnh Khởi phẫn nộ quát.
Vừa rồi, hắn một chiêu đắc thủ, đánh bay Cao Nguyên ra ngoài.
Ai có thể ngờ được gia hỏa này trốn xuống mặt đất, không thấy đâu cả!
Trịnh Khởi biết được gia hỏa này đang trốn ở xung quanh, nhưng bất luận hắn tra thế nào cũng không tìm được tung tích của Cao Nguyên, không khỏi lòng nóng như lửa đốt.
Thời gian của hắn không còn nhiều, một khi thân thể hắn không chịu được nữa, sẽ vô cùng suy yếu.
Đến lúc đó, chỉ có thể mặc người chém giết.
Trịnh Khởi cảm nhận được, sự sống của mình đang trôi qua từng chút một, thân thể cũng dần dần suy yếu, không còn vô cùng dũng mãnh như vừa rồi.
Hắn âm thầm hận mình vô năng, cơ hội tốt như thế vậy mà lại không nắm được.
Trịnh Khởi biết, hắn không thể ở lại được nữa, nếu không sẽ bị Cao Nguyên giết ngược lại.
Hắn cắn răng một cái, thân hình chấn động lui về sau.
Vừa lúc đó, Cao Nguyên đột nhiên xuất hiện ở phía trước, ngăn đường đi của hắn.
“He he, không phải ngươi muốn giết ta sao? Vội vã đi làm gì vậy?” Cao Nguyên cười gian nhìn về phía Trịnh Khởi nói.
Trịnh Khởi vừa nhìn thấy Cao Nguyên, không khỏi giận giữ, lập tức cố gắng kìm nén, cả giận nói: “Xem ngươi chạy đằng nào!”
Vậy mà hắn vừa động, thân hình Cao Nguyên đã lóe lên, lại biến mất lần nữa.
Trịnh Khởi biến sắc, rốt cuộc cũng phát hiện ra Cao Nguyên đang cố ý kéo dài thời gian với hắn.
Nhưng mà phát hiện được cũng vô ích, từ khi đi vào khu vực có địa hình này, hắn không tìm thấy được thân ảnh Cao Nguyên.
Thủ đoạn ẩn nấp của Cao Nguyên rất mạnh, Trịnh Khởi căn bản không tìm được hắn.
Trịnh Khởi thúc động tốc độ đến mức cao nhất, muốn thoát khỏi Cao Nguyên, nhưng mà lúc này hắn và Cao Nguyên lại như đổi lại, Cao Nguyên như hình với bóng nhưng lại không trực tiếp đụng mặt hắn.
Bỗng nhiên, đầu Trịnh Khởi hoa lên, dưới chân lảo đảo, suýt chút nữa té ngã trên đất.
Cao Nguyên nhếch miệng cười, nhanh như chớp đánh ra một chưởng.
“Ầm!”
Trịnh Khởi bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu.
Lúc này, tuổi thọ và tinh huyết của Trịnh Khởi bị thiêu đốt quá nhiều, đã hết sức yếu ớt, thương thế trước đó lại bùng phát, cả người hắn gần như không thể nhúc nhích.
Cao Nguyên thấy vậy, cười gằn nói: “Trịnh tiểu tử, đấu với lão phu, ngươi còn hơi non! Đến Ngô Hưng Đường còn không đấu lại lão phu, ngươi sao có thể thắng ta?”
Trịnh Khởi phun ra một ngụm máu, cắn răng nói: “Hèn hạ!”
Cao Nguyên cười to nói: “Hèn hạ? Ha ha, thắng làm vua thua làm giặc! Ngô Hưng Đường không hèn hạ nên hắn đã sớm hóa thành đất vàng; lão phu hèn hạ, bây giờ là đại trưởng lão của hoàng thành Chí Ninh! Mà bây giờ, ngươi cũng sắp tan thành mây khói đi gặp con ma sư phụ kia rồi! Ha ha ha…”
Bây giờ, Trịnh Khởi đến một chút khí lực cũng không nhấc lên được.
Hắn biết, hắn chết chắc rồi.
Cao Nguyên cười gằn một tiếng, đánh một chưởng về phía Trịnh Khởi.
Bỗng nhiên, sắc mặt Cao Nguyên đại biến, một cỗ cảm giác nguy hiểm ập lên đầu.
Theo bản năng, Cao Nguyên dùng hết khí lực, di chuyển một ít về phía bên cạnh.
“Rầm!”
Một tòa núi đen đột ngột rơi từ trên cao xuống, chấn động toàn bộ vực sâu vang dội.
“A! Chân của ta!”
Ngay sau đó, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng toàn bộ vực sâu.
Cao Nguyên ôm bắp đùi, mồ hôi trên trán chảy xuống như hạt đậu, không ngừng kêu rên.
May hắn né tránh đúng lúc, tránh được nơi trọng yếu, nhưng mà tốc độ Nguyên Từ Thần Sơn rơi xuống quá nhanh, hắn vẫn không thể nào hoàn toàn tránh được trực tiếp bị đè gãy hai chân.
Lúc này, hai chân hắn hoàn toàn gãy nát, đau đớn truyền đến kịch liệt, khiến cho hắn hít thở không thông.
Hắn liều mạng thúc động thần nguyên, muốn chữa thương nhưng mà căn bản vô dụng.
Pháp tắc nguyên từ của Nguyên Từ Thần Sơn quá mạnh, căn bản không cho hắn cơ hội phục hồi như cũ.
Diệp Viễn từ từ bước ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn Cao Nguyên, thản nhiên nói:
“Không tệ, phản ứng rất nhanh!”
Cao Nguyên hoảng sợ nhìn Diệp Viễn, sắc mặt trắng bệch, thở ra khí lạnh.
“Ngươi… sao ngươi lại nhanh như vậy?” Cao Nguyên hoảng sợ nói.
Hắn nghĩ, lúc này Diệp Viễn còn đang luyện hóa Nguyên Từ Thần Sơn mới đúng, sao có thể nhanh như vậy đã luyện hóa được Nguyên Từ Thần Sơn.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Cái đó ngươi không cần quan tâm, điều ngươi cần quan tâm bây giờ là làm thế nào để trả nợ!”
Sắc mặt Cao Nguyên vô cùng khó coi, tâm tư biến đổi, muốn thoát khỏi tuyệt cảnh trước mắt.
“Ta… ta cũng là vì giữ mạng! Trịnh Khởi, hắn… hắn giống như nổi điên, nhất định muốn giết ta!” Cao Nguyên cắn răng nói.
Diệp Viễn đi tới bên người Trịnh Khởi, hắn kiểm tra Trịnh Khởi một hồi, liền chau mày.
“Đại trưởng lão, ngươi làm càn quá rồi! Báo thù phải đánh địch
đến chết, đồng quy vu tận thì có ý nghĩa gì?”
Diệp Viễn vừa nói, ngón tay vừa điểm một cái, ngăn sinh mệnh của Trịnh Khởi tiếp tục trôi đi.
Lúc này trên mặt Trịnh Khởi lại là vẻ nhẹ nhõm, nói: “Ngươi… ngươi không biết, sư tôn đối với ta ân trọng như núi! Lần này, là cơ hội tốt ngàn năm mới có được, ta… ta không muốn đánh mất. Ngươi không cần phiền phức như thế, thân thể ta, ta biết, không cứu được! Ngươi… ngươi giúp ta báo thù!”
Diệp Viễn lấy mấy viên thuốc, nhét vào trong miệng Trịnh Khởi, thản nhiên nói: “Có ta ở đây, ngươi không chết được! Loại chuyện báo thù này phải tự mình làm mới sảng khoái!”
Đan dược vào bụng, một dòng nước ấm nhanh chóng xông tới, nhất thời tinh thần Trịnh Khởi tốt hơn không ít.
Trịnh Khởi kinh ngạc nói: “Ba… Đan dược cấp ba, sao lại có dược hiệu như vậy?”
Trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ, dựa vào cảnh giới bây giờ của hắn, căn bản là miễn dịch với đan dược cấp ba.
Nhưng mà đan dược của Diệp Viễn lại có tác dụng với hắn!
Diệp Viễn cười nói: “Cho ngươi dùng đều là đan dược thần phẩm Hư Linh, tu bổ dưỡng khí. Mặc dù không thể khiến cho ngươi khôi phục hoàn toàn, nhưng tạm thời chắc sẽ không có gì đáng ngại.”
Cao Nguyên ở cách đó không xa nhìn thấy một màn này, khiếp sợ đến tột đỉnh.
Đan dược thần phẩm Hư Linh, hầu như đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thế mà Diệp Viễn lại lấy ra một đống lớn!
Dùng đan dược cấp ba để chữa thương cho cường giả cấp bốn bị trấn áp, cũng chỉ có Diệp Viễn dám làm như thế và có thể làm như thế.
Trong lòng Cao Nguyên vô cùng tuyệt vọng, hai chân hắn bị nghiền nát, khí tức cả người suy yếu tới cực điểm.
Nhưng mà, dục vọng muốn sống của hắn rất mãnh liệt, hắn không muốn chết ở chỗ này.
Thế là, hắn dùng hai tay bò, muốn chạy khỏi nơi này.
Diệp Viễn căn bản không quan tâm hắn, nói với Trịnh Khởi: “Thế nào, có thể đứng lên không?”
Trịnh Khởi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Viễn, gật đầu nói: “Có thể!”
Diệp Viễn cười cười, đỡ Trịnh Khởi dậy, chậm rãi đi về phía Cao Nguyên.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Cao Nguyên, trong lòng Trịnh Khởi vô cùng sảng khoái.
“Ha… ha ha, lão thất phu, không ngờ được ngươi cũng có ngày hôm nay? Hơn sáu vạn năm! Ta đã chờ đợi ngày này hơn sáu vạn năm rồi!” Trịnh Khởi nhịn đau, cười to nói.
Vẻ mặt Cao Nguyên tuyệt vọng, cả kinh kêu lên: “Trịnh… Trịnh lão đệ, ta sai rồi! Cầu… cầu xin ngươi tha cho ta đi!”
Trịnh Khởi cười lạnh nói: “Tha cho ngươi? Vậy ai tha cho sư tôn ta?”
Diệp Viễn đưa Quân Dật Kiếm tới tay Trịnh Khởi, Trịnh Khởi cảm kích nhìn Diệp Viễn, trường kiếm quét ngang một cái.
“Phốc xoẹt!”
Con ngươi Cao Nguyên dần dần phóng đại, sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi, cuối cùng không còn thở nữa.
Nước mắt Trịnh Khởi rơi đầy mặt, ngửa mặt lên trời khóc to nói: “Sư tôn, người nhìn thấy chưa? Cuối cùng… đệ tử cũng báo thù cho người rồi!”