“Ủa, sao tiền bối lại nói như vậy, ta đọc rất chăm chỉ, rất kỹ lưỡng!” Diệp Viễn nói một cách chân thành.
Hắn thực sự rất nghiêm túc, không có một chút lơ là nào cả.
Lão giả hừm một tiếng: “Chăm chỉ? Kỹ lưỡng? Trong thời gian chưa đến mười bốn ngày, ngươi đọc hết năm trăm ba mươi hai cuốn sách cổ, trung bình mỗi ngày đọc ba mươi, bốn mươi cuốn, ngươi nói với ta như vậy là chăm chỉ, là kỹ lưỡng sao?”
Diệp Viễn sửng sốt, sau đó liền hiểu được ý của lão ta, không khỏi cười khổ: “Tiền bối, ta thật sự đọc rất chăm chỉ, tuyệt đối không một chút lơ là!”
Lão ta nhận thấy Diệp Viễn có tài năng đáng kinh ngạc và tự nhiên đặt nhiều kỳ vọng vào hắn.
Nhưng thái độ của Diệp Viễn khi đọc sách cổ khiến lão ta rất không hài lòng.
Bây giờ mình có ý đến nhắc nhở, hắn lại tỏ thái độ đánh chết cũng không thừa nhận, điều đó khiến lão ta càng không vui.
Lão ta hừm lạnh nói: “Ngươi nói ngươi đọc rất chăm chỉ, được rồi, ta sẽ hỏi ngươi, mấu chốt quan trọng nhất của thuật điều khiển hỏa lực Tử Minh Ngự Thần là gì?”
Thuật điều khiển hỏa lực Tử Minh Ngự Thần là kỹ thuật điều khiển hỏa lực của Yêu tộc mà Diệp Viễn đã xem.
Lão ta cũng đã nhận ra, thuật điều khiển hỏa lực của Diệp Viễn dựa trên cơ sở thuật điều khiển hỏa lực của Nhân tộc, xem ra không rành lắm về Yêu tộc.
Mà thuật điều khiển hỏa lực Tử Minh Ngự Thần cũng là một thuật điều khiển hỏa lực cơ bản điển hình của Yêu tộc.
Diệp Viễn nghe vậy liền cười nói: “Tiền bối, ngươi ra đề thi cho ta sao?”
Lão ta cũng không phủ nhận, nhẹ giọng nói: “Nếu không trả lời được, lần sau vào chăm chú đọc một cuốn sách cổ cho ta!”
Diệp Viễn cười nói: “Mấu chốt quan trọng nhất cần lĩnh ngộ của thuật điều khiển hỏa lực Tử Minh Ngự Thần là khắc hỏa vào tâm, tâm thuận theo thần, tâm hỏa hợp nhất, điều khiển hỏa lực bằng thần!”
Lão ta nghe vậy hơi kinh ngạc.
Đây là một điểm kiến thức rất chuyên môn, không ngờ Diệp Viễn có thể trả lời ngay lập tức.
Lão ta không chịu thua, hỏi tiếp: “Điều khiển hỏa lực là điểm mạnh của ngươi, vậy ngươi trả lời được cũng không tính. Ngươi lại trả lời xem, thuật hô mưa có bao nhiêu điểm mấu chốt?”
Diệp Viễn cười nhẹ, lại mở miệng, vanh vách nói ra những điểm mấu chốt.
Lão ta rõ ràng không tin, liên tục đặt ra câu hỏi, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Diệp Viễn biết lão ta làm như vậy là vì muốn tốt cho mình, nên cũng không kêu than gì, hắn trả lời lưu loát, không thiếu sót chữ nào.
Lão ta càng hỏi càng kinh ngạc.
Lẽ nào tên tiểu tử này đã học được tất cả những gì mà người khác đã học mất hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm trong mười mấy ngày?
Đây không phải là một điều kỳ lạ sao?
Điều kinh khủng hơn là Diệp Viễn không những trả lời trôi chảy mà còn bổ sung thêm lý giải của mình, vô cùng sâu sắc!
Rất nhiều lời giải thích thực sự khiến lão ta cảm thấy vỡ lẽ ra nhiều.
Lão ta đã đọc những cuốn sách cổ mà Diệp Viễn đã đọc rất nhiều lần.
Nhưng hiện tại lão ta phát hiện ra rằng, sau khi đọc mấy vạn năm, lý giải của lão ta còn không thâm sâu bằng tên trẻ tuổi trước mặt!
Cái này... quá chết tiệt!
Lão giả tóc bạc đột nhiên phát hiện trong lòng có hàng nghìn câu hỏi lướt qua.
Đây không phải đang kiểm tra đối phương, mà đơn thuần giống như đang tìm kiếm một điểm sơ hở!
Tuy nhiên, lão ta vẫn rất đê tiện, không ngừng đặt câu hỏi cho Diệp Viễn, bởi vì lý giải của Diệp Viễn quả thực rất có ích cho lão ta.
Cuối cùng, lão ta cũng ngừng hỏi, nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, nói: "Tiểu tử, không phải ngươi đang đùa lão phu đấy chứ? Không phải ngươi đã từng đọc qua những cuốn sách cổ này rồi đấy chứ?"
Diệp Viễn cười nói: "Tiền bối nói đùa à. Ngươi đã đặt hàng trăm câu hỏi. Cho dù ta có đọc qua, cũng không thể trùng hợp như vậy, mỗi câu đều trả lời đúng, đúng không?"
Lão ta nghĩ thấy cũng đúng, trong hơn năm trăm cuốn sách cổ ắt phải có một số lỗi sai.
Nếu không phải vừa đọc qua, sẽ có một số câu hỏi không thể trả lời.
Hơn nữa, Diệp Viễn sẽ không nhàn rỗi đến mức ở đây tán gẫu với một lão già gác cổng.
Nhưng càng nghĩ, lão ta càng bàng hoàng.
Phải là một thiên tài kiệt xuất như thế nào, mới có trí nhớ, khả năng lĩnh hội kinh khủng như vậy!
Lão ta xua tay nói: "Ngươi đi đi!"
Diệp Viễn chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối!"
Sau khi Diệp Viễn rời đi, bóng dáng lão giả tóc bạc cũng lóe lên rồi biến mất.
...
"Đại nhân Xích Phong, người phải báo thù cho chúng đệ tử! Người nhìn bộ dạng củađệ tử như này, thật sự là... không còn mặt mũi nhìn ai!"
Bộ dạng của Hồ Phong thống khổ không thể tả.
Diệp Viễn đã thu hồi hỏa thần của bọn họ, dùng kế gậy ông đập lưng ông, uy lực phi thường.
Mười mấy ngày trôi qua, mặc dù đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn còn những vết bỏng, trông giống như những nốt mụn rộp.
Hầu hết những học việc Tế Tư này đều có người chống lưng là Tế Tư.
Thật trùng hợp, người chống lưng của Hồ Phong là Xích Phong.
Lúc này, tóc trên đỉnh đầu Xích Phong đã bắt đầu mọc lại và hắn đã trở lại dáng vẻ độc đoán như trước.
Xích Phong hừm một tiếng: "Ba người các ngươi đúng là làm mất mặt lão tử! Ngủ trong nhà xí ba ngày ba đêm cũng không dám trở về, đúng là giỏi quá mà!"
Hồ Phong chua xót nói: "Thưa đại nhân, người không biết, thuật điều khiển hỏa lực của tên tiểu tử kia thực sự rất lợi hại! Ba người chúng đệ tử hợp lại cũng không phải đối thủ của hắn!"
Vẻ mặt Xích Phong thay đổi, có dự cảm không lành, hắn trầm giọng hỏi: "Tên tiểu tử kia tên là gì?"
Đám người Hồ Phong nhìn nhau, quả nhiên đã quên tên của Diệp Viễn.
Đúng lúc này, một thanh niên áo trắng bước vào ký túc xá.
"Là ngươi!"
Hồ Phong và Xích Phong quay đầu lại nhìn, đồng thanh kêu lên một cách kỳ lạ.
Nhìn thấy những người này, Diệp Viễn lập tức hiểu ra, liền cười nói: "Các ngươi nghênh đón một học việc cấp thấp như ta, có phải quá long trọng rồi không?"
Hồ Phong kinh ngạc: "Đại nhân, người biết tên tiểu tử này sao?"
Xích Phong hỏi ngược lại: "Tên tiểu tử này thiêu ngươi ra nông nỗi này sao?"
Hồ Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là tên tiểu tử này! Xin đại nhân trả thù giúp đệ tử!"
Vẻ mặt Xích Phong tỏ ra kỳ quái, đi báo với đại lão gia nhà ngươi đi!
Lão tử còn không phải là đối thủ của hắn, lại còn báo thù cho các ngươi!
Nhưng trước mắt đám thuộc hạ, hắn hiển nhiên sẽ không thừa nhận mình sợ.
Trên thực tế, sau cuộc chiến hỏa lực lần trước, hắn đã nghĩ đến việc trả thù.
Tên tiểu tử này có thành tích phi thường trong việc điều khiển hỏa lực, nhưng hắn chắc chắn không giỏi bằng mình trong lĩnh vực đan đạo.
Nếu không, hắn đã không phải là một học việc cấp thấp, mà đã là một Tế Tư thực thụ.
Xích Phong nhìn Diệp Viễn, chế nhạo: "Tiểu tử, có dám cá cược với ta một ván không?"
Diệp Viễn nhướng mày cười: "Ngươi dám cá cược với ta? Ngươi không sợ thua đến chút đồ trên người cũng không còn sao? Ta có nên gọi ngươi là tán tài đồng tử không?"
Đám người Hồ Phong nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn tức giận nói: "Tiểu tử thối, ngươi là học việc cấp thấp, dám xúc phạm đại nhân Xích Phong? Người là đại nhân Tế Tư của Thần Điện, có phải ngươi chán sống rồi không?"
Xích Phong sốt ruột nói: "Được rồi, được rồi, đừng nói nhảm nữa! Tiểu tử, lần trước ngươi chọn phương thức đấu cược. Lần này, tới lượt ta chọn! Ngươi có đồng ý không?"
Diệp Viễn nhìn Xích Phong cười nói: "Ngươi không cần khiêu khích ta, ngươi đã là tán tài đồng tử, nếu ta từ chối, chẳng khác nào không giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện? Ngươi nói đi, cược như thế nào?"
Xích Phong nghiêm nghị nói: "Chúng ta đấu đan!"