Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn cười nói: “Một giọt chân huyết Chu Tước có thể thay thế được tình bạn sao? Hôm đó ở Lãnh gia nếu không phải có ngươi lên tiếng, Diệp mỗ sẽ phải chịu nhiều phiền toái vô cớ hơn. Giọt chân huyết Chu Tước này tặng cho ngươi.”

“Nhưng... nhưng mà, quá trân quý.”

Đứng trước bảo vật, Lãnh Thu Linh nói không động tâm là giả nhưng chân huyết Chu Tước thật sự có chút phỏng tay.

Diệp Viễn cười nói: “Động phủ của một Thiên Tôn sao có thể chỉ có mỗi chân huyết Chu Tước này được? Bảo vật chân chính đều nằm ở trong động phủ, thứ này cũng không phải là rất quý hiếm.”

...

Một lần luyện hóa chính là ba tháng.

Một ngày này, bên trong ốc đảo, một đạo ánh sáng nóng bỏng phóng thẳng lên cao.

Sau lưng Lãnh Thu Linh hình thành một hư ảnh Chu Tước to lớn.

Mà khí tức của nàng ta so với trước đây cũng mạnh lên rất nhiều, cuối cùng cũng bước vào Thiên Thần tầng sáu.

“Ha ha, chúc mừng! Từ này về sau, pháp tắc băng hỏa dung hợp, thực lực Lãnh cô nương chắc chắn sẽ tăng mạnh! Danh xưng thiên tài đệ nhất đế đô e rằng không lâu sau sẽ phải đổi chủ!”

Lãnh Thu Linh từ từ mở mắt, giọng nói của Diêp Viễn liền truyền vào tai.

Đang muốn trả lời, ánh mắt Lãnh Thu Linh khẽ co rụt, lóe qua một tia kinh dị.

Trong lúc vô tình, Diệp Viễn cũng đột phá đến Thiên Thần tầng ba.

“Ngươi cũng đột phá.” Khóe miệng Lãnh Thu Linh hiện lên nụ cười khổ.

Nàng ta cho rằng mình có được chân huyết Chu Tước thì có thể bỏ xa Diệp Viễn một thời gian, không nghĩ đến chỉ mới trải qua ba tháng ngắn ngủi, Diệp Viễn cũng đột phá cảnh giới.

Lẽ nào người này không bao giờ đụng phải bình cảnh sao?

Diệp Viễn cười nói: “Chân huyết Chu Tước quá mạnh, ta ở bên cũng chịu đả kích không nhỏ nên mới tìm được cơ hội đột phá. Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta ra ngoài thôi. Muốn mở động phủ Thiên Tôn còn cần mượn lực lượng của chân huyết Chu Tước.”

Lãnh Thu Linh khẽ gật đầu, cùng Diệp Viễn đi đến cửa ra.

Lúc bọn họ trở lại sơn mạch Thiên Dương, trong sơn cốc chật kín võ giả.

“Chậc chậc, Từ Hành kia đúng là ghê gớm, lại lấy được chân huyết Bạch Hổ! Thực lực hắn ta vốn đã mạnh, hiện giờ trong đồng lứa về cơ bản chẳng có ai là đối thủ.”

“Hừ, nói không đúng à, nghe nói có một tên tiểu tử tên là Diệp Viễn lại dám chen ngang cướp đoạt ái tình của hắn ta, đúng là chán sống mà!”

“Ha ha, nói đến cái tên Diệp Viễn này cũng chẳng phải loại người hiền lành gì! Ở cửa ải Chu Tước, ngay trước mặt thành chủ Đế Đô Thiên Thủy Kế Tầm, Diệp Viễn dám giết chết đồ đệ của hắn ta, thực lực hùng mạnh thì không nói, lá gan cũng không nhỏ đâu! Chẳng qua Kế Tầm đã cướp được chân huyết Chu Tước, tên tiểu tử đó sợ là gặp tai họa rồi.”

“Còn có chuyện này sao? Vậy tiểu tử kia đúng là tự tìm chỗ chết! Dù hắn ta có là thiên tài đi nữa cũng chỉ là Thiên Thần tầng hai, ở trước mặt Kế Tầm khác nào con kiến hôi.”

...

Lúc này, toàn cuộc đã định, mọi người rối rít nghị luận vấn đề chân huyết tứ tượng lần này thuộc về ai.

Mấy tiếng bàn tán vang lên bay vào trong tai Diệp Viễn và Lãnh Thu Linh.

Lãnh Thu Linh khẽ nhíu chân mày, nàng không ngờ Từ Hành lại lấy được chân huyết Bạch Hổ.

Nàng ta biết muốn cướp được chân huyết từ trong tay một đám cường giả Chân Thần có bao nhiêu khó khăn.

Tên Từ Hành này đúng là con cưng của trời, vận khí thịnh vượng!

Bỗng nhiên một bóng đen gào thét phóng tới, khí tức vô cùng cường đại, trong nháy mắt bao phủ hai người Diệp Viễn.


“Chết đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK