Chỉ nghe “Đinh” một tiếng vang giòn, vậy mà Thương Hoa Kiếm rời khỏi tay!
Thương Hoa Kiếm vẽ ra trên không trung một đường vòng cung, “Keng” một tiếng cắm xuống mặt đất ngoài lôi đài.
Nhưng mà Thiên Vũ cũng không cho Diệp Viễn có nhiều thời gian chấn kinh, trở lại lại đánh tới một chỉ! Nhìn tư thế của Thiên Vũ, càng là muốn cận thân triền đấu với Diệp Viễn!
Diệp Viễn không dám thất lễ, thi triển « Linh Hư Phá Không » đến cực hạn, hiểm hiểm né tránh một kích này.
Thế nhưng, đây chỉ là mới bắt đầu! Hỏa Vân Chỉ của Thiên Vũ, như mưa to gió lớn tấn công về phía Diệp Viễn.
Trong lúc nhất thời, Diệp Viễn rơi vào nguy cấp!
Dưới đài, sớm đã hoàn toàn yên
tĩnh.
Thiên Vũ quăng kiếm, bọn hắn đều cho là trận chiến này đại cục đã định. Lại không nghĩ rằng tình thế bỗng nhiên biến đổi, Linh khí của Diệp Viễn lại bị một chỉ của Thiên Vũ đánh bay, hơn nữa còn lâm vào trong nguy cơ.
Kịch bản đảo ngược quá nhanh, nhất thời đám người đều chưa kịp phản ứng.
“Đây… Đây là có chuyện gì? Kia đúng là Thiên Vũ sư huynh sao?”
“Hỏa Vân Chỉ thế nhưng là võ kỹ hệ Hỏa cấp ba! Ta chưa hề nghe qua, Hỏa Ý Cảnh của Thiên Vũ sư huynh lại mạnh như vậy!”
“Đúng vậy! Thiên Vũ sư huynh chưa từng sử dụng qua võ kỹ hệ nào trước mặt người khác, tất cả mọi người đều cho là huynh ấy chỉ biết dùng kiếm. Sợ rằng ai cũng không nghĩ ra, võ kỹ hệ Hỏa của Thiên Vũ sư huynh lại mạnh như
A I II
vậy!
“Mặc dù Hỏa Vân Chỉ chỉ là võ kỹ cấp ba hạ phẩm, nhưng một chỉ của Thiên Vũ sư huynh có thể đánh bay Linh khí của Diệp Viễn, sợ là đã tu luyện tới cảnh giới viên mãn rồi. Huynh ấy năm nay mới mười tám tuổi, chẳng những lĩnh ngộ kiếm ý cực sâu, còn lĩnh ngộ được cả Hỏa Ý cảnh đến mức độ này, đúng thật là quá nghịch thiên!”
“Diệp Viễn lần này nguy hiếm! sở dĩ hắn có thể chiến đấu vượt cấp khoa trương như thế, chính là dựa vào kiếm ý của hắn. Bây giờ trường kiếm đã rời khỏi tay, tương đương với chim bay gãy cánh. Lại dưới tình huống cảnh giới chênh lệch lớn như thế, thất bại là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Được cái thân pháp của hắn cực nhanh, lại có thể chống chịu được nhiều chiêu như vậy dưới tay Thiên Vũ sư huynh!”
“Vốn dĩ tưởng rằng lần này Diệp Viễn sẽ thay vào vị trí của Thiên Vũ sư huynh, không ngờ phong hồi lộ chuyển. Thần thoại của Diệp Viễn, xem ra tới đây là phải chấm dứt rồi!”
Tất cả mọi người đều không ngờ, Thiên Vũ lại có thể tu luyện võ kỹ hệ Hỏa tới tình trạng như thế.
Trên lôi đài, thân pháp của Thiên Vũ và Diệp Viễn đều nhanh đến cực hạn, chỉ thây hai đạo tàn ảnh ở nơi đó phân loạn bay múa.
Bên trong tàn ảnh có một đường quang mang màu đỏ quỷ dị, đó chính là ngón tay của Thiên Vũ.
Hỏa Vân Chỉ là một loại công pháp cận chiến cực kỳ lợi hại, uy lực rất mạnh!
Chỉ cần Diệp Viễn bị đầu ngón tay của Thiên Vũ chạm đến, chỉ sợ lập tức mất đi sức chiến đấu. Nếu trực tiếp bị đánh trúng, hậu quả kia thật đúng là không dễ nói.
Mặc dù thực lực của Diệp Viễn cường đại, nhưng dù sao hắn cũng mới Linh Dịch tầng bốn, nguyên lực hộ thể của hắn kém hơn rất nhiều so với nửa bước Ngưng Tinh.
Thiên Vũ lại không coi Diệp Viễn là đối thủ không chịu nổi một kích, lúc này hắn toàn lực ứng phó, cũng không có nửa điểm lưu thủ!
Một khi phát sinh cái gì ngoài ý muốn, kết quả thật đúng là khó mà nói.
Ngay cả hai người Tiêu Kiếm và Lạc Thanh Phong đang quan chiến ở nơi xa cũng thấy sợ mất mật, lấy nhãn lực của bọn hắn, tự nhiên có thế thấy rõ trên lôi đài xảy ra chuyện gì.
Chính vì vậy, giao đấu giữa hai người này mới lộ ra càng thêm kinh tâm động phách!
Hỏa Vân Chỉ của Thiên Vũ, chiêu chiêu không rời chỗ yếu hại của Diệp Viễn. Hơn nữa động tác còn cực kỳ nhanh nhẹn, một chiêu nhanh hơn một chiêu, làm cho Diệp Viễn không hề có sức hoàn thủ!
“Tông chủ, tiếp tục như vậy sợ là sẽ xảy ra chuyện mất! Diệp Viễn hắn…” Nhìn thấy Diệp Viễn rơi vào trong hiểm cảnh, Tiêu Kiếm cực kỳ lo lắng.
Lạc Thanh Phong lại lắc đầu nói: