Một giây trước, Diệp Viền còn hào hung khí thế, cả người cao ngạo, mạnh miệng nói muốn lấy thủ cấp người ta.
Lúc này hán lại núp ở sau lưng đàn bà, vô sỉ tới cực điểm.
Có điều là, chiêu này thật đúng là có tác dụng.
Cho dù Tô Vũ Bách lên cơn giận dữ bao nhiêu đi nữa, gã cũng không dám xuất thủ với Phong Nhược Tinh!
Diệp Viễn đã sớm nhìn ra điếm này rồi, điều này cũng làm cho hẳn tò mò về thân phận của Phong Nhược Tinh, nàng tuyệt đối không phải chỉ là một giáo viên bình thường đơn giản như vậy.
Nhưng mà Diệp Viên suy nghĩ đến đau đầu, cũng nghĩ không ra Tân quốc có đại thế gia nào lấy họ là Phong cá.
“Phong lão sưf ta muốn tự mình đi nghị sự đường, không thành vấn đề chứ?” Diệp Viễn ưỡn mặt nói. Phong Nhược Tinh thở dài một tiếng, chậm rãi gật đầu một cái.
Phong Nhược Tinh mặc dù uyến chuyển động lòng người, nhưng nàng trời sinh có cao ngạo cúa hoàng thất trong xương, chỉ không biết tại sao lại bất lực với người thiếu niên trước mắt này.
Tô Vũ Bách ăn một tát lại một tát, sau cùng vãn không muốn mất mặt ớ trước mặt mọi người.
Gã lạnh rên một tiếng, xoay người rời đi.
Đố bọn họ cũng không dám không đi nghị sự đường!
Sau khi Tô Vũ Bách rời đi, Diệp Viễn hướng về Hô Duyên Dũng nhất bái, nói: “Đa tạ Hô Duyên lão sư ân cứu mạng!”
Hô Duyên Dũng khoát khoát tay, không thèm để ý nói: “Không cần cám ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn viện trường đi. Viện trưởng trước khi đi cố ý bảo ta chăm sóc ngươi thật kỹ, ngàn vạn lần không được xảy ra sự cố.”
Diệp Viền đầu tiên là sững sờ, cầm thấy khó hiếu đối với vị viện trưởng chưa bao giờ gặp mặt này.
“Thực ra nghiêm túc mà nói, ngươi cũng là tự cứu lấy bản thân.”
Phong Nhược Tinh bỗng nhiên mở miệng nói. “ồ? Lời này là có ý gì?”
“Biểu hiện của ngươi khi khảo hạch ở Luyện Dược Sư, ta đã nói cho viện trướng đại nhân. Viện trưởng đại nhân sinh ra lòng yêu tài, cho nên mới phái Hô Duyên lão sư tới bảo vệ ngươi.”
Phong Nhược Tinh giải thích.
Bây giờ Diệp Viền mới chợt hiểu, có điều là cách nói của Phong Nhược Tình không đủ để hắn gạt bỏ ân cứu mạng.
Cứu chính là cứu, phần nhân tình này Diệp Viền nợ quá lớn rồi!
Diệp Viễn không phải người vong ân phụ nghĩa, phần ân tình này tất nhiên phải trả.
“Hô Duyên lão sư, ân tình hôm nay đợi sau khi Diệp Viễn đột phá Linh Dịch Cảnh, sẽ làm dũng tuyền tương báo!”
Diệp Viền cho Hô Duyên Dũng một cái cam kết nghe xa khó vời, song Hô Duyên Dũng tự nhiên có thể cảm nhận được phần thành ý kia.
Chỉ là hắn vần không biết, cái hứa hẹn của Diệp Viễn này nặng đến mức nào!
Giang Vân Hạc trước khi đi chẳng qua là giao phó hắn ta bảo vệ tốt cho Diệp Viên, nhưng hắn ta không biết là vì nguyên nhân gì, lại còn cho rằng Giang Vân Hạc lấy tư làm công.
“Không cần như thế, ta làm như vậy cũng không phải mưu đồ hồi báo gì.
Hôm nay cứa ải này vản không tính là qua, xem ra Tô Vũ Bách vẫn là muốn đưa ngươi vào chỗ chết!”
Hô Duyên Dũng chỉ nói là cảm kích lời nói của Diệp Viền, cũng không quá để
ý-
Phong Nhược Tinh lại mơ hồ đoán được cái gì, không nhịn được hai mắt tỏa sáng, có điều là cũng không có nói toạc ra.
Nàng không khỏi có chút mong đợi, Diệp Viễn thành công đột phá Linh Dịch Cảnh, luyện dược thuật sẽ đạt tới cảnh giới nào.
“Diệp Viễn, ta xem bộ dạng mới vừa rồi của Tỏ Vũ Bách, gã sẽ đem việc này nói lẽn hội trưởng lão, ngươi vẳn cấn thận thì tốt hơn. Một khi hội trường lão phán quyết thì ngươi sẽ bị lập tức xử tử, chúng ta cũng thì không cách nào vi phạm.”