Diệp Viền nhìn Tô Nhất Sơn nước mắt nước mũi đầy mặt quỳ trên mặt đất, cười nói: “Tô thiếu gia, ta lại không nói giết ngươi, vậy mà ngươi tự hù dọa mình thành thế này!”
Hiện tại Tô Nhất Sơn đã là chim sợ cành cong, đại não hoàn toàn không do mình làm chú rồi.
Nghe thấy Diệp Viễn có ý thả hắn, không khỏi vui mừng nói: “Ngươi…
Ngươi nói là thật sao? Vậy… Vậy ta có thế đi rồi sao?”
“Đi đương nhiên là không được, bí mật cúa ta đều bị ngươi thấy hết, nếu ngươi đi rồi, đem chuyện ta có được Linh khí không gian nói ra bên ngoài, chầng phải là ta sẽ chết không có chồ chôn sao?” Diệp Viễn lẵc đầu nói.
Tô Nhất Sơn bị dọa sợ tới mức chân mềm nhũn, Diệp Viên nói vậy, chẵc chắn ý là không thể không giết hắn.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ lập lời thề thiên đạo, tuyệt đối sẽ không đem chuyện hôm nay nhìn thấy nói ra!” Nói xong, Tô Nhất Sơn giơ tay lên, thật sự giống như muốn lập lời thề thiên đạo.
Diệp Viễn khoát tay nói: “Cái này cũng không cần. Tỏ Nhất Sơn, ta cho ngươi một cơ hội, một cơ hội quyết đấu! Giết ta, thì ngươi có thế rời khói nơi này rồi’
Tô Nhất Sơn sững sờ, chợt vẻ mặt như đưa đám nói: “Diệp… Diệp thiếu gia, Diệp đại hiệp, ta biết sai thật rồi, ta không nên đối nghịch với ngươi, ta không nên dẫn người đến Rừng Sâu Vô Biên giết ngươi.”
Diệp Viên cũng không nghĩ tới Tô Nhất Sơn lại không ra gì như thế, loại tư thái cao ngạo bình thường không còn sót lại chút gì, lúc này nghiễm nhiên chính là kẻ tiếu nhân không biết xấu hố.
Có đôi khi con người ta chính là như vậy, không đến lúc sống chết, vĩnh viễn không nhìn ra phẩm tính chân thực của một người.
Có người lúc bình thưởng nhìn qua vô cùng cao thượng, đến khi phải đứng trước lựa chọn sống chết sẽ trở nên hèn mọn đáng xấu hổ; có người lúc bình thường nhìn qua bất cần đời, phẩm hạnh không ra gì, đến khi phái đối mặt với sống chết lại vô cùng thản nhiên.
Nhân sinh muôn màu, chuyện như vậy không hiếm.
Rất hiển nhiên, Tô Nhất Sơn thuộc về cái trước.
Nếu như Diệp Viễn cứ thế đế Thông Tí Thạch Viên xông lên, nói không chừng Tô Nhất Sơn sẽ còn liều chết chống cự. Thế nhưng Diệp Viên vây mà không giết, lại có kiếu chết thảm liệt của huynh đệ Thường thị lúc trước, khiến cho tinh thần của Tô Nhất Sơn triệt để hỏng mất.
Bổng nhiên sắc mặt Diệp Viễn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trầm giọng nói: “Ta không có thời gian đùa giỡn với ngươi! Nếu như ngươi không muốn cơ hội này, thì hiện tại ta có thế lập tức giết ngươi.”
Lúc này Tô Nhất Sơn hiến nhiên là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Đến khi Diệp Viễn phát giận thì Tố Nhất Sơn ngược lại nghe vào rồi.
“Thế nhưng là…, thế nhưng là…” Tô Nhất Sơn ấp úng nói.
‘Thế nhưng là ta không phải là đối thủ của ngươi thật sao?’ Diệp Viễn cười nói.
Tô Nhất Sơn cúi đầu, hiến nhiên là chấp nhận. Nhưng mà lúc này, hắn cũng không dám nói loại lời này ra miệng.
“Tiếu gia ta nói một đấu một với ngươi, chính là một đấu một với ngươi, cái này ngươi không cần hoài nghi. Có điều không phải hiện tại, mà cho ngươi cơ hội này, cũng là có điều kiện.”
Nghe Diệp Viễn nói kiểu này, hai mẳt Tô Nhất Sơn tóa sáng, cảm thấy giống như bắt được cây cỏ cứu mạng cuối cùng.
“Điều kiện gì? Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định làm theo!”
“ừm, ta cảm thấy cảnh giới của ta cũng cần phải củng cố, chờ ta củng cố cánh giới xong, thì có thế lập tức đột phá Linh Dịch Cảnh. Đến lúc đó, chúng ta quyết đấu sống chết! Có điều trước đó, vì trợ giúp ta củng cố cảnh giới, còn phải phiền ngươi làm bao cát cho ta.” Diệp Viễn nói.
“Linh… Linh Dịch cảnh? Nhanh như vậy?” Tô Nhất Sơn sững sờ.
Diệp Viễn vừa mới đột phá đến Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong không bao lâu, giờ đã lại muốn đột phá Linh Dịch Cảnh rồi?
Võ giả đột phá đại cảnh giới, có người nào không nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng?
Nhớ ngày đó khi Tô Nhất Sơn đột phá Linh Dịch cảnh, chuẩn bị trọn vẹn hơn nửa năm, đến khi có niềm tin rất lớn, mới dám bước ra một bước này.
Mà lúc đó, Tỏ Nhất Sơn đã là nửa bước Linh Dịch cành rồi.
Hiện tại Diệp Viễn rõ ràng vẩn chỉ là Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong, chầng lẽ hân muốn trực tiếp đột phá Linh Dịch Cánh?
Thế này thì hơi quá mức rồi?