Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước kia Diệp Viễn cũng đã phát hiện dưới tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước tốc độ cảm ngộ của hắn đã nhanh hơn so với bình thường.

Thật không ngờ sau khi phá được nút thắt lại mang tới sự cải thiện lớn tới như vậy!

“Ha ha, hoá ra là như thế! Ta thật sự mong chờ sự thay đổi của tâm cảnh sau khi lĩnh ngộ thủ ấn thứ hai!”

Diệp Viễn sau khi nếm được quả ngọt, lại cảm thấy vô cùng có hứng thú với tám thủ ấn sau quyết tự “Lâm”.

Nếu hoàn toàn lĩnh ngộ được cả chín thủ ấn, thì tốc độ cảm ngộ ý cảnh sẽ còn nhanh tới mức nào nữa?

Thế nhưng từ điểm này, Diệp Viễn có cảm nhận sâu sắc được chỗ cường đại của Cửu Tự Chân Ngôn Quyết.

Chỉ một quyết tự “Lâm” đã có uy lực mạnh như vậy rồi.

Phải biết rằng, tốc độ cảm ngộ ý cảnh hoàn toàn được quyết định bởi thiên phú, nếu không có kỳ ngộ nghịch thiên gì, căn bản là sẽ không thể cải thiên đươc.

Còn việc quyết tự “Lâm” có thể tu luyện nâng cao tâm cảnh, và đồng thời thông qua tâm cảnh đế nâng cao tốc độ cảm ngộ ý cảnh, đây lại đúng là việc chưa từng nghe qua bao giờ!

Điều này cũng đồng nghĩa với việc khả năng tu luyện của võ giả không cần dựa vào thiên phú nữa!

Hiệu quả như vậy, thật đúng là quá nghịch thiên!

Thế nhưng Diệp Viễn dựa vào thiên phú của mình để tu luyện cửu Tự Chân Ngôn Quyết, cho nên hiệu quả lại càng rõ rệt hơn!

Bởi lẽ đó Diệp Viễn càng cảm thấy hưng phấn hơn với tám chữ còn lại, đợi khi có thời gian, hắn nhất định phải nghiên cứu hết một lượt.

Đúng lúc này, giọng nói đè nén của Từ Tử Huy vang lên bên phía ngoài cửa: “Diệp lão đệ, ba người nhóm Tân Nham đã đứng đợi rất lâu ở ngoài cửa rồi.”

Diệp Viễn bước ra, nói với Từ Tử Huy: “Để lão ca phải chờ lâu rồi, ta sẽ đi ngay.”

Đi được vài bước, Diệp Viễn đột nhiên quay đầu lại nói: “Đúng rồi, sau chuyến này, trở về ta sẽ giúp huynh đột phá lên Thần Du cảnh! Trong thời gian này, huynh nghĩ cách gom vài loại dược liệu, đợi ta trở về sẽ giúp huynh luyện chế đan dược!”

Nói rồi, Diệp Viễn đưa cho Từ Tử Huy một viên ngọc giản.

Từ Tử Huy như run lên khi nhận lấy ngọc giản này, bởi hẳn mắc ở Thần Du Cảnh tầng chín đã một thời gian rất lâu rồi nhưng mãi vẫn không tìm ra được thời cơ để đột phá.

Đối với võ giả Vô Biên giới, Thần Du Cảnh là một ngưỡng cửa rất lớn, tuyệt đại đa số võ giả đều không thể nào vượt qua nó.

Đừng nhìn vào số lượng cường giả Thần Du Cảnh đông như quân nguyên trong các đại tông môn ở Bắc Vực, nhưng so với số lượng võ giả ở Vô Biên giới, thì cường giả Thần Du cảnh lại ít tới mức đáng thương.

Không biết có bao nhiêu cường giả Hồn Hải Cảnh phải nuốt hận trước ngưỡng cửa quá lớn đó.

Từ Tử Huy cũng không còn trẻ, hy vọng đột phá ngày càng mờ mịt, bản thân hắn cũng gần như đã tuyệt vọng.

Cho nên trong những năm này, hắn chỉ dồn hết tâm tư vào việc bồi dưỡng cho con trai, mà bỏ bẽ việc tu luyện của bản thân.

Hắn cũng không ngờ rằng vào một ngày nào đó bản thân có thể đột phá lên Thần Du Cảnh, điều này làm sao có thế khiến hắn không kích động cho được?

Trước giờ hắn cũng chưa bao giờ hoài nghi về những gì Diệp Viễn đã nói.

Diệp Viễn đăng đàn giảng đạo đã làm chấn động cả Vô Phương Thành, Từ Tử Huy là người hiểu rõ hơn ai hết.

Hắn biết, cho dù là thành chủ đại nhân cũng chưa chắc đã có thể đạt tới trình độ như vậy!

Còn thứ mà Diệp Viễn thiếu nhất lúc này chính là cảnh giới của hắn mà thôi!

Cũng tức là nói, sau khi Diệp Viễn trở về rất có khả năng sẽ đột phá lên Hồn Hải Cảnh.

Từ Tử Huy đang định nói lời cảm ơn, lại đã nghe thấy Diệp Viễn nói: “Được rồi, ta và huynh còn phải khách sáo vậy sao? Nuốt lại lời huynh định nói đi!”

Từ Tử Huy lặng người, chỉ biết ngây ra cười rồi nói: “n tình này lão ca xin nhận!”

“Ha ha, vậy mới đúng!”

Khoảng mười ngày sau, nhóm năm người Diệp Viễn thu lại linh chu, đáp xuống một dãy nũi cách Xích Quang Thành khoảng vạn dạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK