Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạt biến thành mầm, mầm biến thành cây nhỏ, cây nhỏ dần dần trở nên to hơn, cành lá tươi tốt hẳn.

Một gốc cây đại thụ phủ đầy màu xanh, khô mộc ở linh thụ bắt đầu sinh trưởng lên.

Thánh Mẫu Ma Hoa đang điên cuồng hấp thụ máu huyết nhóm võ giả đột nhiên run rẩy kịch liệt.

Đóa hoa tươi đẹp ướt át lại dần dần trở nên ảm đạm.

Nhóm cường giả Hư Huyền đang đánh với dây leo đến sứt đầu mẻ trán thì bỗng nhiên đám dây leo này lại rút lui giống như thủy triều.

Dây leo đang đuổi giết võ giả cũng bị thu về.

Tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, giống như đi từ địa ngục về tới nhân gian.

Trong nháy mắt, gốc cây nhỏ đã trở thành đại thụ trưởng thành, tuy rằng không bằng một phần nghìn linh thụ, nhưng nó đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy mà lớn dần.

So sánh qua, Thánh Mẫu Ma Đằng lại héo rũ xuống, chẳng những màu sắc ảm đạm, mà đóa hoa thật lớn cũng đang dần dần thu nhỏ lại.

Thánh Mẫu Ma Đằng giống như bị cây nhỏ hút đi toàn bộ chất dinh dưỡng.

“Oành!”

Già Lam một quyền đánh Diệp Viễn ngã xuống đất, không đuổi giết nữa.

Hắn cảm giác lực lượng trên người mình đang biến mất từng chút một.

Lúc này, Diệp Viễn đã khôi phục hình người, nhưng nơi nơi trên người hắn đều lộ ra vết thương, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Già Lam dùng Ma Thần Cửu Biến, thực lực quả nhiên là vô cùng đáng sợ.

Nhưng biểu cảm trên mặt Già Lam còn đáng sợ hơn cả thương thế của Diệp Viễn!

“Ngươi… rốt cuộc là ngươi đã làm cái gì với Thánh Mẫu đại nhân? Vì sao… vì sao lực lượng của ta lại biến mất?” Già Lam hoảng sợ nói.

Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, xem bộ dạng của bông hoa kỳ quái kia, xem ra rất thống khổ! Đừng hỏi ta đã làm cái gì, bởi vì ta cũng không biết đâu.”

Sắc mặt Già Lam tối sầm, giận dữ hét: “Ta giết ngươi!”

Già Lam đột nhiên đánh một quyền về phía Diệp Viễn.

Mà ngay tại phía sau, bông hoa to lớn kia phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, đâm vào màng tai của mọi người đến đau nhói.

m thanh này khiến trong lòng võ giả hoảng sợ, cả người nổi da gà.

Thánh Mẫu Ma Hoa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà nhỏ đi, cuối cùng biến thành một người trưởng thành. Sau đó biến ảnh thành một mỹ nhân.

Mỹ nhân kia ngã xuống bên cạnh đại thụ mới trưởng thành, bất tỉnh nhân sự.

Đại thụ kia bỗng nhiên biến hóa nhanh chóng, biến thành bộ dạng thiếu niên, không phải Diệp Thanh thì là ai?

Nhưng nhìn trạng thái của Diệp Thanh, ngay cả Diệp Viễn cũng giật mình.

Lúc này chỉ làm một vài việc thôi mà Diệp Thanh trực tiếp đi lên tới cấp chín đỉnh phong!

Người kia, rốt cuộc đã làm gì?

Ngay tại thời điểm Diệp Viễn kinh ngạc, Diệp Thanh lấy đủ nguyên lực định cho mỹ nhân kia một kích trí mạng.

Sắc mặt Già Lam biến đổi nhanh chóng, sao còn lo lắng đến Diệp Viễn, thân hình giống như điện lao về phía Diệp Thanh.

Nhưng mà đã muộn!

“Oành!”

Mỹ nhân nằm tại chỗ, bị Diệp Thanh đánh thành bùn nhão.

Diệp Thanh cấp chín đỉnh phong, lực công kích không thể khinh thường.

Hết thảy đều đã xong!

Già Lam ngây ngốc nhìn phế tích đầy đất, đã không nhìn thấy bóng dáng mỹ nhân đâu.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sợ ngây người.

Đại ma đầu xuất thế vậy mà bị một thiếu niên xử lý?

Diệp Viễn nhìn Diệp Thanh, cười thảm nói: “Tiểu tử này, thật sự có bản lĩnh! Rốt cuộc là ngươi đã làm gì vậy, sao thực lực lại đột nhiên tăng mạnh như thế?”

Diệp Thanh cười nói: “Các ngươi đều biết Đạo Linh Quả có thể làm cho võ giả bước vào Thần Cảnh, vậy ngươi biết sự tồn tại của Đạo Linh Thụ không?”

Diệp Viễn sửng sốt, hắn tự xưng là không gì không biết, lần này cũng bị hỏi đến cứng người.

Truyền thuyết thế gian nói Đạo Linh Thụ chính là thần thụ, một trăm năm mươi nghìn năm mới kết một Đạo Linh Quả.

Nhưng mà sự tồn tại của Đạo Linh Thụ, Diệp Viễn cũng chưa bao giờ nghe nói. Bởi vì cho dù là cường giả Thần Cảnh cũng chỉ sợ rất khó sống qua một trăm năm mươi nghìn năm.

Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thanh, Diệp Viễn đột nhiên hiểu ra.

Đạo Linh Thụ, Thanh Linh Thụ, khác một chữ, chẳng lẽ… hai người họ có quan hệ gì với nhau sao?

Quả nhiên, Diệp Thanh nói: “Thanh Linh Thụ sau khi đắc đạo sẽ hóa thành Đạo Linh thụ! Nhưng mà diễn biến quá trình này cần thời gian quá dài, cho nên có rất ít người biết thôi.”

Nghe xong lời này, Diệp Viễn kinh ngạc không thôi.

Hắn còn tưởng rằng Đạo Linh Thụ chính là thiên địa sinh ra, trời sinh là thần thụ. Không nghĩ tới vậy mà từ Thanh Linh Thụ mà thành.

“Nhưng mà, Đạo Linh Thụ này rõ ràng đã chết héo, vì sao ngươi…” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.

“Đạo Linh Thụ này hẳn là do cường giả thượng cổ dùng đại trận để trấn áp Ma Hoa, nhưng mà bọn họ lại không dự đoán được, Ma Hoa này giả dối vô cùng, vậy mà để lại hạt giống hoa trên Đạo Linh Thụ, ký sinh ở trên thân Đạo Linh Thụ. Vô số năm qua đi, sinh mệnh lực của Đạo Linh Thụ cũng bị Ma Hoa hút. Đạo Linh Thụ và Đạo Linh Quả mà chúng ta nhìn thấy phía trước chẳng qua là do Ma Hoa huyễn hóa ra thôi. Bởi vì nàng ký sinh trên Đạo Linh Thụ, cách một đại trận chúng ta sẽ không phân biệt được thật giả.”

Lời nói của Diệp Thanh làm cho Diệp Viễn thổn thức không thôi. Một gốc cây thời thần đạo mà lại biến mất như vậy.

Diệp Thanh tiếp tục từ từ nói: “Mặc dù Đạo Linh Thụ đã chết, nhưng sinh mệnh lực của nó tràn đầy dữ dội. Hơn nữa mặc dù Ma Hoa đã hút hết sinh cơ của Đạo Linh Thụ, nhưng nhiều năm trấn áp vẫn khiến nàng tiêu hao thật lớn. Ta có cùng nguồn gốc với Đạo Linh Thụ, nhập vào thân hắn đã trực tiếp chặt đứt đường lui của Ma Hoa, sau đó điên cuồng lấy sinh mệnh lực của nàng. Dưới ám toán của ta, nàng cũng nguyên khí đại thương.”

Diệp Thanh nói chuyện cũng không kiêng dè Già Lam, Già Lam nghe xong, mặt đều đã tái đi rồi.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, nếu không có Thánh Mẫu Ma Hoa, hiện tại căn bản là hắn chỉ có một mình.

“Lui!” Già Lam cắn răng một cái nói.

Hắn vừa định nhích người, lại phát hiện một đoàn võ giả đang vây xung quanh mình.

Những võ giả này đều là những người còn sống sót dưới sự diệt trừ của Thánh Mẫu Ma Hoa, mười vạn võ giả chỉ còn lại hai ba nghìn người.

Hận ý của bọn họ đối với Già Lam đã không thể diễn tả bằng ngôn từ.

“Chạy? Ngươi lại muốn chạy sao?”

“Các ngươi là Ma tộc âm hiểm giả dối, không nghĩ tới sẽ có báo ứng như vậy sao?”

“Mọi người cùng tiến lên, nhất định phải phanh thây người đó!”

Võ giả có thể sinh tồn đều là cường giả trong cường giả. Dù không phải cường giả Thần Vương thì ý cảnh cũng nhất định rất cao.

Thực lực của bọn họ không thể nghi ngờ.

Hai ba nghìn võ giả cùng tiến lên đủ để Già Lam ăn mệt.

Nhưng mà mày Diệp Viễn vẫn nhíu lại, cảm thấy có chỗ không đúng.

Theo lý thuyết, đại cục đã định, nhưng mà vì sao dự cảm xấu trong lòng hắn càng ngày càng nặng?

Đúng lúc này, ánh sáng trong mắt Diệp Viễn hiện lên, hắn nhìn thấy ý cười trào phúng ở khóe miệng Già Lam.

Tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng tuyệt đối là đúng!

“Không tốt, mọi người mau tản ra! Thánh Mẫu Ma Hoa không chết, nàng muốn dẫn mọi người đến đây để một lưới bắt hết!” Diệp Viễn quát lớn.

Nghe thấy lời Diệp Viễn, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt. Họ sẽ không hoài nghi lời Diệp Viễn lần nữa, một đám người thúc dục thân pháp đến mức tận cùng, muốn thoát khỏi nơi này.

Đúng lúc này, khí đen từ trên mặt đất bốc lên, lập tức bao phủ tất cả mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK