Trầm Khâm vừa rồi cảm xúc dao động lớn, cũng không chú ý tới sự thay đổi của Diệp Viễn. Lúc này vừa nghe Đồ u nói mới đế ý, quả nhiên là vậy!
Mặc dù là tiến vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, loại tốc độ tiến bộ này cũng quá đáng sợ đi?
“Tất cả đều nhờ vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, chỉ tiếc… hình như ta hấp thu năng lượng có chút quá, mới dẫn đến…” Diệp Viễn ngượng ngùng nói.
Đồ u khoát tay, hơi có chút hưng phấn nói: “Nếu ta đoán không lầm, hẳn là ngươi tiến vào khu vực khảm thứ bảy
rồi?”
Diệp Viễn gật gật đầu, trong lòng cũng bất đắc dĩ thầm nhủ: đâu chỉ là khu vực khảm thứ bảy, ta còn đào ra hết cả gốc gác của Thái Cổ Lịch Nguyên Trì rồi.
Đồ u cũng không rõ điều này, nhưng lại cao hứng nói: “Thánh Địa Xích Hà, đến nay cũng chỉ có một người là tổ tiên ta đạt tới khu vực khảm thứ bảy! Chỉ cần ngươi có thể đột phá Đạo Huyền cảnh tầng chín là có thể bảo vệ Thánh Địa Xích Hà gần vạn năm không việc gì, tổn thất một cái Thái Cổ Lịch Nguyên Trì thì tính là gì? Ngươi đã từ Thái Cổ Lịch Nguyên Trì bước ra, không biết có đồng ý với yêu cầu của ta trước đây hay không?”
Đồ u có chút chờ đợi nhìn về phía Diệp Viễn, lúc trước Diệp Viễn vẫn không chịu buông lời, hiện tại Đồ u lại nhắc lại chuyện xưa.
Diệp Viễn thầm mắng một tiếng cáo già, cũng bất đắc dĩ nói: “Chuyện đã tới nước này, ta có thể cự tuyệt hay sao?”
Diệp Viễn không phải cái loại chỉ biết hưởng thụ thành quả, qua cầu rút ván, hắn thu được món hời lớn ở chỗ Thái CỔ Lịch Nguyên Trì, lại hủy đi căn cơ của Thánh Địa Xích Hà.
Nếu không đáp ứng Đồ u, chính hắn ngay cửa cũng chẳng qua được ấy chứ.
Đồ u bởi vì nắm chắc điểm này, nên mới nhắc lại chuyện cũ.
Hắn cũng biết, nếu không phải Thái Cổ Lịch Nguyên Trì đã hoàn toàn vô dụng thì e rằng Diệp Viễn sẽ không bao giờ đồng ý.
Nhưng hiện tại, dù như thế nào Diệp Viễn cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt.
Đương nhiên, nếu Diệp Viễn thật sự cự tuyệt, người như vậy cũng không đáng để hắn bồi dưỡng.
Nghe vậy, Đồ u vui mừng quá đỗi nói: “Được! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thiếu chủ của Thánh Địa Xích Hà! Thánh Địa Xích Hà sẽ làm tất cả đế trợ giúp ngươi sớm ngày đột phá Đạo Huyền Cảnh!”
Nửa tháng sau, Đồ u ban lệnh, chiếu cáo cả Thánh Địa Xích Hà, phong Diệp Viễn làm thiếu chủ của Thánh Địa Xích Hà!
Chín chuẩn thánh tử tiến vào thánh điện và bảy thánh tử, toàn lực phụ tá Diệp Viễn!
Các đại gia tộc, phải nghe theo mệnh lệnh của Diệp Viễn, nghe theo sự điều khiển của Diệp Viễn!
Dụ lệnh này, gây chấn động toàn bộ Thánh Địa Xích Hà.
Thiếu chủ của Thánh Địa Xích Hà, theo lệ thường đều là từ trong bảy thánh tử tuyển ra một người mạnh nhất, đợi sau khi bọn họ đột phá Vô Tướng cảnh sẽ tuyên bố nhậm chức.
Nhưng lúc này đây, thánh chủ tự nhiên thái độ khác thường, trực tiếp chỉ định Diệp Viễn chỉ có cảnh giới Võ Lượng cảnh làm thiếu chủ!
Mặc dù có sự ủng hộ của đại trưởng lão cùng chư vị trưởng lão ở thánh điện, nhưng dụ lệnh này vẫn khiến cho không ít người lên tiếng phản đối.
Đối với âm thanh phản đối này, căn bản là Diệp Viễn không thèm để ý, hiện tại hắn hắn đang khổ não vì một chuyện khác.
Bây giờ hắn đã đồng ý trở thành thiếu chủ của Thánh Địa, Diệp Viễn tự nhiên sẽ không tiếp tục sống ở Cổ Phong Thành.
Hắn sai người đón đám người Nhậm Đông cùng Tiêu Như Yên và những người khác đến Thánh Địa, không nghĩ tới bọn họ lại mang đến một tin tức.
Bạch Quang rời đi rồi!
May mà, trước khi đi Bạch Quang có lưu lại lời nhắn cho Diệp Viễn.
Tuy nhiên, lời nhắn của Bạch Quang chỉ vỏn vẹn vài chữ: Hẹn gặp lại! Đệ đến Yêu Vực!
Yêu Vực không phải là một vùng.
Thần Vực có hơn một ngàn vực, Yêu Vực ước chừng chiếm một phần năm trong đó.