Trong rừng rậm, có hai bóng người đang chạy nhanh như gió.
Dọc theo con đường này, Lăng Phong tăng tốc độ chạy là cố ý muốn kiểm tra Diệp Viễn.
Để chạy qua những rừng rậm này thì thân pháp nhanh dường như là vô dụng, yêu cầu sự nhanh nhạy của các võ giả phải cực cao.
Lăng Phong bọn hắn tuần tra ở khu vực này quanh năm, vô cùng quen thuộc với địa hình nơi đây, cho nên tốc độ cũng cực kỳ nhanh.
Hắn đẩy tốc độ của bản thân lên cao nhất, chạy như điên một đoạn đường dài, tưởng rằng chắc chắn đã bỏ xa Diệp Viễn rồi thì mới giảm tốc độ.
Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn thì không khỏi bị dọa cho giật mình.
Diệp Viễn tựa như âm hồn, vẫn có thể bám theo phía sau hắn không xa.
Lăng Phong bị kinh ngạc một phen, vấn đề này không phải chuyện nhỏ.
Vừa nãy hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Diệp Viễn.
Nếu như Diệp Viễn đâm một nhát kiếm ở sau lưng hắn thì lúc này chắc hẳn hắn đã là một cái xác không hồn rồi.
Diệp Viễn nhìn thấy biểu cảm của Lăng Phong, cười nói: "Ta nói rồi, thân pháp của ta không tệ, sẽ không kéo chân ngươi."
Lăng Phong hơi lộ ra vẻ xấu hổ, cười nói: "Thân thủ Diệp lão đệ khá lắm, thật sự Lăng mỗ đã nhìn lầm."
Hắn phát hiện rằng mình thật sự là xem nhẹ Diệp Viễn, ít nhất ở nơi rừng rậm này mà có thể lặng yên không một tiếng động đuổi theo mình, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một Khuy Thiên sơ kỳ bình thường có thể làm được.
Chỉ dựa vào điểm này, Diệp Viễn đã có đủ tư cách gia nhập quân đội.
Với thân thủ của Diệp Viễn thì chắc chắn là một tình báo có tác dụng lớn để đi thăm dò tình hình quân địch.
Lăng Phong đã rất quen thuộc với đường đi nơi đây, hắn mang theo Diệp Viễn đi một đoạn đường dài, cuối cùng cũng đến đỉnh núi Hoán Ma Lĩnh.
Khung cảnh tráng lệ trước mắt làm cho trái tim Diệp Viễn rung động một hồi.
Phía trước là một vách núi rộng vạn trượng, phía dưới vách núi thì sâu không thấy đáy.
Với sức lực của con người thì khó có thể vượt qua cái rãnh trời này.
Hơn nữa, sau khi Diệp Viễn lên đến đỉnh núi, lập tức cảm thấy bước chân của mình nặng nề hơn rất nhiều.
Một lực hút cực mạnh khiến hắn, một cường giả Khuy Thiên Cảnh, đi lại cũng hơi chật vật.
Chỗ rãnh trời này gây ra thật nhiều rắc rối.
"Trọng lực ở nơi đây còn chưa phải là mạnh nhất, càng đi đến giữa rãnh trời này thì trọng lực sẽ càng mạnh. Cho nên, rãnh trời này vốn dĩ là không thể vượt qua. Ta thật sự không hiểu, những tên Ma tộc kia sống như thế nào." Lăng Phong có chút buồn bực nói.
Diệp Viễn nói: "Chúng ta đã vượt qua một đoạn đường lớn, chỉ cần vượt qua cái rãnh trời này thì có lẽ sẽ chỉ còn cách nơi ở của bọn chúng mấy chục dặm. Bây giờ chúng ta cẩn thận một chút, đi tới bên kia đi."
Lăng Phong gật đầu, cùng Diệp Viễn đi qua rãnh trời tới gần nơi ở của Ma tộc.
Hai người cẩn thận từng li từng tí vượt qua mười mấy dặm, cuối cùng, ánh mắt dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía vực sâu vạn trượng kia.
Chỉ thấy trong hẻm núi lớn kia, có một phi thuyền có thể chở được hơn mười người, đang chầm chậm bay trên cao.
Cái phi thuyền kia vậy mà lại có thể trôi nổi ở giữa không trung, không hề rơi xuống, nó đang vận chuyển từng đợt từng đợt binh sĩ Ma tộc bay tới phía nhân tộc.
Có một điểm duy nhất là cái phi thuyền này không lớn, mỗi đợt chỉ có thể vận chuyển năm đến sáu tiểu đội.
Đoán chừng, những binh sĩ Ma tộc mà Diệp Viễn bọn họ nhìn thấy, chính là nhóm đầu tiên được vận chuyển.
"Bọn chúng thật sự có thể bay ở trên cái rãnh trời này, điều này... điều này thật sự làm cho người ta khiếp sợ. May mắn chúng ta gặp phải nhóm binh sĩ Ma tộc kia, nếu không lần này thành Tịch Vũ nhất định là khó giữ được." Lăng Phong thấp giọng nói.
Diệp Viễn không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm cái phi thuyền kia, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
Lăng Phong lại nói: "Không được, nhất định phải nhanh chóng mang tin tức này về thành Tịch Vũ, nếu không, chờ đại quân ma tộc tập kết xong thì thành Tịch Vũ sẽ ở thế kẹp giữa gọng kìm một bên là đại quân ma tộc ở biên giới, một bên là bọn trên phi thuyền tấn công.”
Có cái phi thuyền này, Ma tộc có thể liên tục vận chuyển đại quân qua Hoán Ma Lĩnh.
Đến lúc đó hai hướng đều bị đánh, thành Tịch Vũ sẽ phải đối mặt với sự uy hiếp lớn.
Cho nên, Lăng Phong đã không thể nhịn được muốn trở về, báo cáo tin tức quan trọng này cho thành Tịch Vũ.
Mà lúc này, cách hai người Lăng Phong mấy dặm, có một cường giả Ma tộc đang chau mày.
Khí tức Ma tộc trên người vị này vô cùng mạnh mẽ, tạo cho người ta cảm giác bị áp bách rất mạnh.
Người này là Tu Liệt, người cầm đầu đội quân Ma tộc, cường giả cảnh giới nửa bước Thần Quân.
"Mấy tiểu đội kia chưa về sao?" Tu Liệt trầm giọng nói.
"Bẩm đại nhân, không có tin tức. Dường như đã mất liên lạc với mấy tiểu đội kia." Một thủ hạ có cảnh giới Quy Khư nói.
Chân mày Tu Liệt nhíu chặt hơn, lẩm bẩm: "Lẽ nào bọn hắn gặp phải đại quân nhân tộc? Không thể có điều đó. Theo tin tức của chúng ta, quân đội của thành Tịch Vũ rất ít khi lui tới khu vực Hoán Ma Lĩnh này. Tiếp tục phái người đi tìm hiểu tin tức đi, tìm kiếm mấy tiểu đội mất tích kia, sống phải thấy người chết phải thấy xác."
"Vâng, đại nhân." Thủ hạ đáp lại rồi rời đi.
Tu Liệt đi lại không ngừng, có vẻ hơi khó chịu.
Việc vượt qua rãnh trời của Hoán Ma Lĩnh này là đại kế mà Ma tộc đã chuẩn bị mười mấy năm, không được phép có chút sơ xuất nào.
Đến lúc đó tấn công bất ngờ, chắc chắn thành Tịch Vũ sẽ bị phá hủy.
Chỉ cần thành Tịch Vũ bị phá thì đại quân ma tộc một đường tất thắng.
Nhưng mà Tu Liệt lại không nghĩ tới, lần này lại có thể ra quân bất lợi, những tiểu đội được phái đi tìm hiểu tin tức lại lặng lẽ biến mất.
Không lâu sau đó, thuộc hạ báo cáo.
"Đại nhân, mấy tiểu đội kia giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, đến cả cặn bã của bọn họ cũng không phát hiện ra. Ta phái mười mấy tiểu đội đi ra ngoài điều tra, cũng không phát hiện ra bóng dáng của bọn họ. Nhưng mà... có tiểu đội phát hiện được dấu vết chiến đấu trong rừng rậm..."
Sắc mặt Tu Liệt trầm xuống, nói khẽ: "Có thể không một tiếng động thủ tiêu được năm tiểu đội, e rằng đó là cao thủ nhân tộc. Không được, nói không chừng bọn hắn đang thăm dò tình hình quân sự gần đây. Lập tức điều động toàn bộ người, tiến hành lục soát hết khu vực lân cận. Còn ngươi, gọi mấy tên thống lĩnh lên hết đây cho ta, người đến sợ rằng thực lực không yếu, một khi phát hiện có động tĩnh gì, lập tức chạy tới, giết không tha."
"Vâng, đại nhân."
Tu Liệt nghiến răng nói: "Chết tiệt, làm sao lại trùng hợp như vậy? Hiện tại ngược lại hi vọng bọn nhân tộc đi thăm dò tình hình quân sự ở chỗ này, không mang tin tức báo về thành Tịch Vũ."
Động tĩnh của ma tộc rất lớn, khí tức mạnh mẽ như ẩn như hiện, bắt đầu tiến hành thăm dò khu vực lân cận.
Diệp Viễn nhỏ giọng nói: "Đi thôi, bọn chúng có lẽ đã phát hiện việc mấy tiểu đội kia mất tích, chắc đang hoài nghi có người lén tiến vào."
Lăng Phong gật đầu, lặng lẽ rút đi cùng với Diệp Viễn.
"Réeec..."
Bỗng nhiên, một tiếng chim đại bàng vang lên chói tai giữa không trung.
Lăng Phong nghe được âÂm thanh này thì ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt biến sắc.
"Không ổn. Là Ma Huyết Ưng do Ma tộc nuôi dưỡng, nó mẫn cảm nhất với khí tức nhân tộc, chúng ta... chúng ta không thể chạy thoát."
Sắc mặt Lăng Phong tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng.
"Ma Huyết Ưng phát hiện ra con người. Bọn chúng đang chạy trốn về hướng tây bắc." Bỗng nhiên, bên trong Ma tộc có người kinh hãi kêu lên.
Tu Liệt nghe được âÂm thanh này thì ánh mắt trầm xuống, thân hình nhanh chóng chuyển động, lao nhanh như cắt về hướng tây bắc.
Mấy đạo khí tức mạnh mẽ, giống như thuỷ triều quét đến.
Đặc biệt là Tu Liệt, dù có bị trọng lực quấy rầy thì tốc độ của hắn cũng nhanh đến cực điểm.
Dưới nơi trọng lực mạnh mẽ này, tốc độ của hắn nhanh hơn tất cả mọi người, đã gần tiếp cận hai người Diệp Viễn.
Diệp Viễn hít sâu một hơi, nói với Lăng Phong: "Có tin ta hay không?"
Lăng Phong sững sờ, chợt gật đầu.
“Được, cùng nhảy xuống đi." Diệp Viễn trầm giọng nói.