Ánh sáng đang bao phủ bên trong mật thất.
Bạch Thần đã thả ra toàn bộ thần hồn, cũng phóng ra tất cả những sự hiểu biết của mình.
Hồn lực của Diệp Viễn lan tỏa ra, hắn ta tinh tế cảm nhận được bí mật bên trong cơ thể của Bạch Thần.
Loại trạng thái như thế này đã kéo dài liên tiếp hơn một tháng.
Mỗi ngày, Diệp Viễn đều muốn điều tra đến khi hồn lực đã cạn kiệt hết.
Bỗng nhiên, ánh sáng bị thu lại, khôi phục lại sự yên tĩnh ở bên trong mật thất.
“Sư tôn! Ngươi không sao chứ?”
Nhìn thấy Diệp Viễn mệt đến mức gần như lả đi, Bạch Thần vội vàng chạy tới đỡ lấy.
Diệp Viễn xua xua tay rồi nói: “Không sao, hôm nay dùng sức có phần hơi mạnh quá.”
“Sư tôn, hay là thôi đi! Người luyện hóa đạo quả, vốn dĩ cũng không thể lên cấp được nữa.”
Bạch Thần thấy mỗi ngày Diệp Viễn đều mệt đến mức sực cùng lực kiệt, ngoài sự cảm động thì trong lòng của hắn cũng vô cùng không nỡ.
Chủ yếu chính là, chuyện như thế vốn dĩ cũng là phí công vô ích.
Từ xưa đến nay có bao nhiêu thế hệ đại năng muốn phá vỡ những ràng buộc của tầng này, nhưng cũng chưa một ai có thể thành công.
Không nói đến xa xôi, nói ngay ở đời này còn có một đan đạo chí cao tồn tại, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói là có thể sáng chế ra loại đan dược này.
Đương nhiên Bạch Thần biết Diệp Viễn lợi hại, nhưng mà loại chuyện chưa từng có ai làm được như này, quả thật không phải hai chữ lợi hại là có thể thành công.
Diệp Viễn nhìn Bạch Thần, cười nói: “Chẳng lẽ cuộc đời này ngươi cam lòng dừng bước ở Chân Thần Cảnh lúc trước à?”
Gương mặt Bạch Thần tràn ngập sự căm hờn, hắn nói: “Đương nhiên không cam lòng, chẳng qua là... Thấy sư tôn mỗi ngày đều vì ta mà bị hao tổn tất cả hồn lực, Bạch Thần tự cảm thấy có lỗi với sư tôn. Con đường trước đây là do ta tự chọn, ta biết ta bây giờ có phần hơi khác người, nhưng mà ta không kiểm soát được chính bản thân mình.”
Bạch Thần hiểu rõ thời gian của Diệp Viễn vô cùng quý giá.
Lãng phí thời gian của hắn ta làm cho Bạch Thần cảm thấy nghiệp chướng vô cùng nặng nề.
Nếu như chuyện này có thể nhìn thấy được hy vọng thì khá tốt, nhưng mà rõ ràng đây là một chuyện đã hết hy vọng, nếu như tiêu phí thời gian mấy năm hay thậm chí là mười mấy năm, cuối cùng lại trở về không công.
Thiệt hại như vậy vốn dĩ không có cách nào so sánh được.
Diệp Viễn: “Không cam lòng thì tốt. Dưới sự xoay chuyển của Thiên đạo thì cũng không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Năm đó, chỗ ở của vi sư ở tiểu thế giới thiên đạo bị tàn lụi, hơn một trăm ngàn năm không ai có thể bước vào Thần Cảnh. Dù vậy, vi sư cũng là đi đường tắt, dùng đan đạo để vào đại đạo, cuối cùng cũng nhập được vào Thần Cảnh.”
Bạch Thần nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nói: “Thì ra, sư tôn cũng lại xuất thân từ tiểu thế giới sao? Dùng đan đạo vào đại đạo... Đúng thật là không dậy nổi!”
Bây giờ hắn là Chưởng Khống Giả, đương nhiên biết sự lụi tàn của thiên đạo có ý nghĩa như thế nào.
Thiên đạo vô thần đạo, cho dù là có tư chất tự nhiên yêu nghiệt đi nữa, cũng không có khả năng bước vào được Thần Cảnh.
Nhưng mà sư tôn lại làm được!
Diệp Viễn cười nói: “Thế sự không có gì là tuyệt đối, ánh mắt nhìn qua chưa chắc đã là chân tướng. Nếu năm đó vì thiên đạo lụi tàn mà ta từ bỏ Thần Đạo, cũng sẽ không có ta của ngày hôm nay.”
Bạch Thần hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Sư tôn, ta biết rồi, ta sẽ không từ bỏ!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Sở dĩ luyện hóa đạo quả không thể lên cấp, là bởi vì ngươi luyện hóa đạo, cũng không phải là đạo của ngươi! Người khác cảm ngộ, cuối cùng cũng chỉ là của người khác. Cho dù là ngươi luyện hóa được, cũng chưa chắc là người khác sẽ hiểu được cả đời. Cái này giống như là mặc quần áo, ngươi mặc quần áo được làm từ số đo trên cơ thể của người khác thì bất kể là như thế nào, cuối cùng cũng sẽ không thể hoàn toàn vừa với người ngươi được. Cũng vì vậy, thần hồn và thân xác của ngươi, cho dù như thế nào cũng không thể phù hợp hoàn toàn với cách nói của người khác.
Bạch Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mà, chuyện như thế này có phần quá mức huyền diệu, thần hồn, thân xác, ba dạng đạo quả hoàn toàn phù hợp, thật sự có thể làm được sao?”