Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Giang Ngọc Đường đã từng dùng thần phẩm Thái Thượng Ngọc Hư Đan chỉ có nàng ấy và cha của nàng ấy hai người biết mà thôi.

Vậy thì người trẻ tuổi trước mặt này làm sao biết được chứ?

Ngoại trừ…

Diệp Viễn cười nói: “Ngươi đã đoán ra được rồi phải không?”

Giang Hải Đường nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, không dám tin nói: “Ngươi… ngươi chính là Diệp Viễn ư? Không thể nào! Cha ta nói rằng lúc ngươi rời khỏi Hoàng Thành Thiên Ưng còn không quá Thiên Thần tầng một, chỉ mới qua có vài trăm năm mà thôi, làm sao có thể tu luyện đến Thiên Thần tầng năm được chứ? Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi nuốt Thiên Thần đạo quả rồi ư?”

Diệp Viễn lại làm một động tác mời, ra hiệu cho nàng ấy ngồi xuống nói.

Lần này, Giang Hải Đường không từ chối nữa, ngồi đối diện với Diệp Viễn.

Chỉ là nàng ấy vẫn không uống rượu.

Diệp Viễn nhìn ra được, nàng ấy vẫn còn cảnh giác với mình.

Xem ra chuyện Giang Ngọc Đường vào tù và bản thân nàng ấy bị đưa vào thanh lâu đã khiến cho nàng ấy nảy sinh lòng phòng bị mạnh mẽ với tất cả mọi người.

“Đưa tay ra.” Diệp Viễn nói.

Giang Hải Đường ngẩn ra, nhưng vẫn vươn cánh tay ra.

Diệp Viễn vươn tay bắt mạch cho Giang Hải Đường, chậm rãi nhắm mắt lại.

Không lâu sau, hắn ta mở mắt ra, gật đầu nói: “Không tồi, đúng thực là Thái Thượng Ngọc Hư Đan mà ta luyện chế ra.”

Giang Hải Đường sửng sốt, nói: “Ngươi nghi ngờ ta ư?”

Diệp Viễn cười nói: “Giống như ngươi nghi ngờ ta vậy thôi, tất nhiên là ta cũng sẽ nghi ngờ ngươi.”

Giang Hải Đường suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được thôi, nhưng ta đã dùng Thái Thượng Ngọc Hư Đan tám chín trăm năm rồi, ngươi chỉ bắt mạch thôi mà đã biết được ta có phải là Giang Hải Đường hay không rồi sao? Hay là… ngươi lừa ta?”

Diệp Viễn cười nói: “Hiệu lực của thần phẩm đan dược không tan nhanh vậy đâu, tin chắc rằng ngươi cũng cảm nhận được điểm tốt của đan dược này. Hư Linh thần đan cấp cao hơn thậm chí là Hạo Linh thần đan có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời của võ giả. Đan dược do chính ta luyện chế ra, tất nhiên là trong lòng ta hiểu rõ.”

Giang Hải Đường biết Diệp Viễn nói không sai, vốn dĩ với tư chất của nàng ấy thì không thể nào tu luyện đến Thiên Thần tầng bốn nhanh như vậy được.

Những năm này mỗi khi tu luyện, Thái Thượng Ngọc Hư Đan vẫn luôn phát huy tác dụng vào thời khắc quan trọng nhất, cho nên nàng ấy mới có thể đột phá bình cảnh nhanh như vậy.

Phải biết rằng bây giờ thực lực của Giang Hải Đường đã đuổi kịp Giang Ngọc Đường rồi!

Tốc độ tiến bộ như thế này đối với nàng ấy trước đây mà nói là không dám tưởng tượng.

"Cảm… cảm ơn ngươi!” Giang Hải Đường nói.

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Ngươi không hận ta là ta đã cảm ơn trời đất rồi. Nếu cha ngươi không bởi vì ta thì cũng sẽ không bị kết tội tử hình, ngươi cũng sẽ không lâm vào bước đường này.”

Giang Hải Đường lại lắc đầu nói: “Ngươi không cần như thế, cha ta nói ông ấy nợ ngươi một ân tình. Lời hứa của ông ấy đối với ngươi thì nhất định phải hoàn thành! Ta biết ông ấy đều là vì ta…”

Nói đến đây, Giang Hải Đường không kìm được nước mắt nữa, giống như mở nước vậy không ngừng tuôn ra.

Diệp Viễn thở dài một hơi, nói: “Giang huynh quả là một người giữ chữ tín! Ngươi yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ không để cho Giang huynh chết như vậy đâu. Còn ngươi… tại sao lại hồ đồ đến nỗi bảo hổ lột da vậy?”

Giang Hải Đường khóc giống như hoa lê dính hạt mưa, thút thít nói: “Thực… thực sự là ta không còn cách nào khác nữa.”

Nghe tiếng khóc kể lể của Giang Hải Đường, cơn giận của Diệp Viễn lại bùng lên lần nữa.

Hóa ra ngày hôm đó Giang Hải Đường đến tìm Dư Kình Tùng, nhưng lại bị hắn ta yêu cầu hiến thân mình cho hắn ta thì hắn ta mới chịu thả Giang Ngọc Đường ra.

Tính cách của Giang Hải Đường mạnh mẽ, không chịu nghe theo, ai ngờ được Dư Kình Tùng đốt Phệ Hồn hương trong phòng.

Hắn ta làm Giang Hải Đường hôn mê sau đó cưỡng hiếp nàng ta, còn phong ấn thần hải của nàng ta, đưa đến Tiêu Dao Lâm.

Tính tình của Giang Hải Đường kiên cường khí khái, đã sớm nuôi ý định chết, chỉ là còn chưa rõ sống chết của Giang Ngọc Đường ra sao, nên nàng ấy mới sống tạm bợ đến ngày hôm nay.

Diệp Viễn nghe xong lại thở dài một hơi, kéo lấy tay của Giang Hải Đường, nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi rời khỏi đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK