“Ha, siêu việt hơn cả Thần phẩm, điều này mà ngươi cũng thật sự dám nói ra! Ta ngược lại muốn xem xem ngươi làm thế nào để luyện chế ra siêu việt hơn cả Thần phẩm!” Đại sư huynh cười lạnh nói.
Diệp Viễn cười nói: “Vậy ngươi cứ mở to mắt ra mà xem cho thật kỹ.”
Diệp Viễn bắt đầu luyện đan, ngay cả Hiên Vũ cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, chăm chú nhìn vào Diệp Viễn không rời mắt.
Kể từ khi biết trong thành có một tên cao thủ Đạo Cảnh, Hiên Vũ lập tức đêm ngủ không say giấc, rất muốn thấy được phong phạm của cao thủ Đạo Cảnh.
Hôm nay, rốt cuộc hắn đã được như ý nguyện rồi.
Thần Hỏa vừa được đánh ra, một cỗ khí tức Đại Đạo lập tức tràn ngập toàn bộ phòng luyện dược.
Bốn tên sư huynh đệ đều biến sắc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Uy thế bậc này, thậm chí ngay cả sư tôn của bọn hắn cũng đều không đạt được.
Độ khó luyện chế ra Ngân Nguyệt Điểm Tinh Đan đối với Diệp Viễn nhiều lắm cũng chỉ là sơ cấp, tốn không bao nhiêu sức lực.
Thời điểm luyện chế giống như hạ bút thành văn.
Sau một canh giờ, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người Diệp Viễn đã hoàn thành việc luyện chế.
Hiên Vũ nhíu mày, lộ ra vẻ có chút nghi hoặc.
Bốn tên sư huynh đệ thì lại rung động không nói nên lời, bỏ cảnh giới qua một bên không nói đến, chỉ riêng trình độ luyện chế Thần Đan cấp ba của Diệp Viễn đã tuyệt đối không thấp hơn sư tôn!
Riêng một điểm này thôi đã đủ bỏ rơi bọn hắn mấy dãy phố rồi.
Tuy rằng Đại sư huynh, Nhị sư huynh cũng là Đan Thần Tứ Tinh, nhưng luyện chế Thần đan cấp ba thì vẫn chưa đạt đến loại trình độ hạ bút thành văn như thế này.
Khiến cho bọn hắn sợ hãi thán phục nhất chính là Diệp Viễn chỉ có cảnh giới Quy Khư sơ kỳ, sau khi luyện chế xong đan dược mà Thần Nguyên vẫn không dấu hiệu thiếu thốn chút nào.
Mặt không đỏ, tim không nhảy, giống như chỉ là chơi đùa một trận mà thôi.
“Đại sư huynh, ngươi thấy thế nào? Có phục hay không?” Âm thanh của Ninh Tư Ngữ đột nhiên vang lên bên tai, dọa cho Đại sư huynh nhảy dựng.
Đại sư huynh hừ lạnh nói: “Có chút thực lực, nhưng mà... phải siêu việt hơn cả Thần phẩm của sư phụ mới được! Theo ta thấy, viên Ngân Nguyệt Điểm Tinh Đan này có đạt được đến Thần phẩm hay không còn chưa chắc!”
Ninh Tư Ngữ cười nói: “Yên tâm đi, Ngân Nguyệt Điểm Tinh Đan do Diệp đại sư luyện chế không có khả năng không phải là Thần phẩm!”
Thời điểm luyện chế Liệt Phong Thiên Thạch Đan, Ninh Tư Ngữ đã được chứng kiến Hỗn Độn Thiên Thần Thuật của Diệp Viễn.
Nàng biết rõ, Diệp Viễn căn bản chưa xuất ra toàn bộ thực lực.
Nàng còn biết, thực lực chân chính của Diệp Viễn có lẽ chính là ở thời điểm hắn luyện chế ra Thiên Huyết Hoán Tủy Đan!
Lần luyện chế kia, ngay cả nàng cũng đều không được chứng kiến!
Ninh Tư Ngữ vô cùng chờ mong, không biết hôm nay sư tôn có thể bức được toàn bộ thực lực của Diệp Viễn ra hay không.
Bây giờ Diệp Viễn đã không lấy ra thực lực chân chính, vậy thì nhất định là hắn vô cùng có lòng tin đối với thứ mình vừa luyện chế ra.
Nhưng mà Đại sư huynh lại vô cùng khinh thường nói: “Hứ! Ngươi cho rằng đan dược Thần phẩm đều là rau cải trắng hay sao? Cho dù tính toán hắn có thể luyện chế ra đan dược Thần phẩm thì cũng không có khả năng siêu việt hơn cả sư tôn!”
“Vậy sao?”
Diệp Viễn mỉm cười, lòng bàn tay chấn động, đan dược bay ra khỏi dược đỉnh.
Ánh mắt của mọi người đã rơi vào trên khỏa dược hoàn nhỏ kia, tất cả mọi người đều ngưng trọng.
Khỏa Ngân Nguyệt Điểm Tinh Đan, bất ngờ cũng là Thần phẩm!
“Hì hì, ta đã nói rồi mà, của Diệp đại sư không có khả năng luyện ra đan dược không phải là Thần phẩm!” Ninh Tư Ngữ cười nói.
Đại sư huynh bĩu môi nói: "Tuy rằng viên đan dược này cũng là Thần phẩm, nhưng cũng có khác gì với của sư tôn đâu, vẫn là hắn thua rồi!”
Mặt Hiên Vũ trắng bệch không còn chút máu, tức giận nói: "Tiểu tử hỗn láo, đừng có ăn nói lung tung! Một vòng này là vi sư thua! Ngân Nguyệt Điểm Tinh Đan của Diệp đại sư đã đạt đến giới hạn gần Hư Linh Thần phẩm rồi.”
Ánh mắt đại sư huynh ngưng trọng, nói với vẻ không dám tin: “Sư tôn, không phải người đang nói đùa đấy chứ? Thực... thực sự có người có thể luyện đan dược Thần phẩm đến trình độ Hư Linh Thần phẩm sao?”
Hiên Vũ hừ lạnh nói: “Bằng không thì ngươi cho rằng vì sao vi sư lại phải gọi mấy người các ngươi tới đây?”
Thần phẩm, thực sự không phải là trọng điểm.
Trong Thần phẩm còn phân ra năm đại cảnh giới!
Tử Linh Thần phẩm, Hư Linh Thần Phẩm, Hạo Linh Thần Phẩm, Hưu Linh Thần Phẩm, cùng với Thông Linh Thần Phẩm trong truyền thuyết!
Luyện đan cũng giống như tinh luyện kim loại, Luyện Dược Sư vĩnh viễn không cách nào khai thác được một trăm phần trăm dược hiệu của linh dược.
Đan dược phẩm chất càng cao thì độ tinh khiết càng cao.
Năm cảnh giới này, cứ tăng lên một tầng thì dược hiệu của đan dược sẽ được tăng lên gấp mấy lần!
Đan dược Thần phẩm thật ra cũng là vì độ tinh khiết đạt được đến mức cực hạn nhất định.
Cái cực hạn này làm khó vô số Luyện Dược Sư.
Nhưng phía trên cực hạn này vẫn còn có không gian lớn hơn.
Chỉ có điều, có thể vượt trội hơn cả Thần phẩm, căn bản đều là của quý hiếm có.
Với trình độ của Đại sư huynh, luyện chế Thần đan cấp ba có độ khó không lớn thì giống như mèo mù đụng phải chuột chết, có thể luyện chế ra Thần phẩm nhưng chẳng qua cũng chỉ là Tử Linh Thần phẩm bình thường nhất.
Về phần Hư Linh Thần phẩm, Đại sư huynh căn bản cũng không dám nghĩ tới.
Cho dù để hắn luyện chế Thần đan cấp hai hay Thần đan cấp một thì hắn cũng luyện chế không ra đan dược Hư Linh Thần phẩm.
Thế nhưng, Diệp Viễn luyện chế Thần đan cấp ba mà lại đạt đến giới hạn gần Hư Linh Thần đan, điều này thật khó mà tin nổi!
Hiên Vũ đem hai khỏa đan dược đặt cùng một chỗ, nói với bốn tên sư huynh đệ: "Tự các ngươi nhìn xem hai khỏa đan dược này có cái gì khác biệt!”
Ánh mắt đại sư huynh ngưng trọng, hoảng sợ nói: "Thật... thật sự sáng long lanh hơn của người rất nhiều! Đáng tiếc, chỉ kém một chút nữa là đã có thể luyện chế ra thần đan Hư Linh Thần phẩm rồi!”
Đại sư huynh xem đến mức thèm thuồng, nhất thời đã quên mất cuộc đặt cược, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Hư Linh Thần phẩm, chính là phẩm cấp trong truyền thuyết!
Diệp Viễn cười nói: “Hiên Vũ đại sư, chúng ta tiến hành vòng tiếp theo thôi!”
Hiên Vũ gật đầu nói: “Bắt đầu đi, lúc này vẫn là ta tới trước!”
Bốn sư huynh đệ phục hồi lại tinh thần, Đại sư huynh bĩu môi nói: "Đan dược phía sau khẳng định sẽ càng ngày càng khó, ta cũng không tin mỗi một chủng đan dược hắn đều có thể đè ép được sư tôn! Lần này, hắn thua chắc rồi!”
Nhưng mà, thời gian càng trôi qua, bọn họ lại càng khiếp sợ.
Diệp Viễn phát huy quá mức ổn định khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Độ khó luyện chế đan dược càng lúc càng lớn, đến thời điểm đấu vòng thứ ba thì Hiên Vũ cũng đã không còn cách nào luyện chế ra thần đan Thần phẩm nữa rồi.
Thế nhưng của Diệp Viễn vẫn là Thần phẩm như cũ!
“Cái này... cái này thật không hợp với lẽ thường a! Độ khó đan dược càng lớn thì sẽ càng khó luyện chế ra đan dược phẩm cấp cao. Nhưng vì sao hắn lại một mực có thể luyện chế ra được?” Đại sư huynh cả kinh nói.
“Đúng vậy a, rốt cuộc tên này đã làm thế nào? Hắn còn là người sao!” Nhị sư huynh Đinh Huân cũng sợ hãi, than thở.
“Cái này chỉ có một khả năng là thực lực của hắn đã áp đảo mấy loại đan dược này, như vậy mới có thể phát huy một cách ổn định đến như vậy! Nhưng mà, rốt cuộc hắn đã đạt đến dạng cảnh giới gì rồi?” Tam sư huynh sợ hãi, nói.
Trình độ luyện đan của Diệp Viễn đã vượt qua nhận thức của bọn họ đối với đan đạo, quả thực cường đại đến mức khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Bọn họ chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng luyện chế Thần đan Thần phẩm sẽ đơn giản giống như ăn cơm uống nước!
Rất nhanh, vòng thứ năm chấm dứt, đan dược của Diệp Viễn xuất lò.
Vẫn là Tuyệt phẩm!
Rốt cuộc ánh mắt của Hiên Vũ ngưng trọng lại, bây giờ hắn cũng đã biết, vòng thứ nhất căn bản là Diệp Viễn đã không dùng toàn lực.
Nếu như dùng hết toàn lực thì có thể luyện chế ra Hư Linh Thần phẩm cũng tuyệt đối không thành vấn đề!
Thực lực của Đạo Cảnh quả thật là đáng sợ!
“Oanh!”
Mọi người đang rung động thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận nổ mạnh.
“Diệp Viễn, lăn ra đây nhận chết cho lão phu! Còn có tên Thần Quân cảnh kia nữa, ngươi dám tự tiện nhúng tay vào chuyện bên ngoài thành, hiện tại Võ Tháp đã phái người tới đây bắt ngươi rồi, mau cút ra đây đền tội!”
Ngoài cửa, vang lên tiếng quát tháo của Ngộ Phong.
Một đám người đang cao hứng đấu đan lại bị tiếng la hét này phá ngang, thật không thể nén giận được!