Diệp Viễn nhìn thoáng qua mi tâm của Đàm Tứ, thấy giữa mi tâm của hắn hiện lên bốn ngôi sao đỏ như máu.
"Đã đến ngũ hồn tinh rồi, không tồi." Diệp Viễn vẫn như cũ hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Đây là lần đầu tiên Diệp Viễn đến Sát Lục Chi Nguyên, nhưng hắn đã từng đứng ở đỉnh cao của Thần Vực nên rất rõ những quy tắc ở đây.
Chỉ là Diệp Viễn sẽ không nói cho Đàm Tứ biết.
Đàm Tứ bỗng nhiên phát hiện mình có chút bối rối không biết phải làm sao khi đứng trước mặt Diệp Viễn.
Đàm Tứ vẫn luôn là một người vô cùng tàn nhẫn, mấy năm nay đều dành thời gian để chiến đấu sinh tử mới có thực lực như hiện tại.
Dù kẻ địch có mạnh đến đâu hắn cũng có thể tìm mọi cách để giết chết đối phương.
Nhưng khi với đối mặt Diệp Viễn lại làm hắn sinh ra cảm giác vô lực khó tả.
Trong giây lát, Đàm Tứ biến sắc, nhìn về phía Diệp Viễn với ánh mắt như nhìn thấy quỷ.
"Ngươi… Ngươi mới vừa vào Sát Lục Chi Nguyên thế mà đã đến tam hồn tinh!"
Giữa mi tâm của Diệp Viễn dần dần ngưng tụ ra ba ngôi sao xếp thẳng hàng, chính là biểu tượng của tam hồn tinh trong miệng của Đàm Tứ.
Võ giả tiến vào Sát Lục Chi Nguyên, Quyết Sát Lệnh của Sát Lục Chi Nguyên trong cơ thể sẽ ngưng tụ cảnh giới của họ ở giữa mi tâm.
Căn cứ vào cấp độ của cảnh giới, sẽ chia thành nhất tinh đến cửu tinh. Mà tam tinh đã gần chạm đến cảnh giới tối cao.
Nhưng Đàm Tứ lại không cảm giác được một chút khí tức chết chóc nào trên người Diệp Viễn, sau khi tiến vào Sát Lục Chi Nguyên Diệp Viễn đã nhanh chóng đạt đến cấp độ tam hồn tinh làm cho hắn kinh ngạc không thôi?
Phải biết rằng, khi lần đầu tiên Đàm Tứ đến Sát Lục Chi Nguyên đã không biết giết chết bao nhiêu người mới chỉ đạt đến nhất tinh mà thôi.
Thanh niên vô hại trước mắt này đã giết chết bao nhiêu người mới có thể đạt đến trình độ này, nhưng sao có thể chứ?
Hắn không biết rằng lúc Diệp Viễn còn ở hạ giới, số lượng võ giả mà Diệp Viễn giết chết lên đến một con số thiên văn.
Nói về giết người ngay cả xách giày cho Diệp Viễn Đàm Tứ cũng không xứng!
Chỉ là tâm tính Diệp Viễn kiên định, một chút khí tức giết chóc này chẳng ảnh hưởng gì đến tâm cảnh của hắn.
Trong lúc giết người, bất tri bất giác Diệp Viễn đã hiểu được chân ý. Chỉ là hiện giờ, chân ý chỉ trợ giúp Diệp Viễn một phần rất nhỏ.
"Tam tinh mà thôi, có cần kinh ngạc như vậy không? Đây là Sát Lục Chi Nguyên, người đạt đến tam hồn tinh có rất nhiều." Diệp Viễn không thèm để ý nói.
Đàm Tứ cạn lời, sau một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi đến Sát Lục Chi Nguyên là muốn đi vào Tu La Thành à?"
Diệp Viễn cười nói: "Không đi Tu La Thành thì ta đến Sát Lục Chi Nguyên làm gì? Ngươi tốt xấu gì cũng là cao thủ Địa Sát Bảng lại sợ vào Tu La Thành sao?"
Sắc mặt Đàm Tứ hơi trầm xuống nói: "Ngươi kích động ta cũng vô dụng, ta sẽ không đi Tu La Thành với ngươi! Một khi tiến vào Tu La Thành nhất định phải mở ra hình thức giết chóc, giết hoặc là bị giết! Người trên Thiên Sát Bảng và Địa Sát Bảng thay đổi liên tục là bởi vì Tu La Thành quá tàn khốc! Ta không giống những thiên tài ngu xuẩn đó, sẽ không đi tìm chết!"
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: "Không sao cả, nếu ngươi không đi thì bây giờ ta sẽ giết ngươi."
Diệp Viễn nói vô cùng nhẹ nhàng, như đang nói một chuyện nhỏ bé tầm thường.
Khuôn mặt Đàm Tứ trầm xuống nói: "Ta đã nhường nhịn ngươi đủ rồi, ngươi đừng ép người quá đáng!"
"Oanh!"
Một luồng sức mạnh gào thét bay qua tai Đàm Tứ, đánh thành một cái hố lớn phía sau hắn.
Đồng tử Đàm Tứ co lại, cả người cứng đờ không nhúc nhích!
Hắn liều mạng cố gắng cử động cơ thể, nhưng cơ thể lại không nghe sai khiến.
Cú đấm vừa rồi đến rất đột ngột, nhưng hắn biết cho dù hắn chuẩn bị đầy đủ cũng không thể ngăn cản được!
Diệp Viễn chậm rãi thu hồi nắm đấm, thở dài nói: "Đánh lệch rồi, Hừm… Hay là ta đấm lại một lần nữa nhé?"
"Thình thịch!"
Đàm Tứ đột nhiên quỳ xuống, dùng cả chân và tay chống đỡ cơ thể, thở hổn hển.
"Ta… ta đi!" Đàm Tứ thở hổn hển nói.
"Ồ, được… Đi thôi."
Diệp Viễn tiến lên, đi đến tòa thành khổng lồ kia.
…
Đứng trước tòa thành khổng lồ này, Diệp Viễn mới cảm nhận được sự hùng vĩ của tòa thành này.
"Ba vạn năm trước, đột nhiên Tu La Thành từ mặt đất mọc lên. Từ đó sinh ra Loạn Ma Hải. Từ lúc bắt đầu đã không biết có bao nhiêu võ giả thiên tài ngã xuống bên trong tòa thành này, chỉ để chiến đấu tới cửu hồn tinh." Diệp Viễn cảm thán nói.
Loạn Ma Hải là một nơi không có quy củ, đặc biệt là Tu La Thành.
Sức mê hoặc của cửu hồn tinh đối với võ giả là chí mạng.
Tu luyện đến cấp độ cửu hồn tinh đồng nghĩa với việc chân ý tối thượng Sát Lục của võ giả cũng sẽ đạt đến cảnh giới đại viên mãn.
Một khi đạt được chân ý tối cao đại viên mãn, tu luyện đến cảnh giới thần vương sẽ dễ như trở bàn tay. Hơn nữa sức chiến đấu của ý cảnh Sát Lục có thể so với ý cảnh Chước Nhiệt.
Chỉ cần có thể tu luyện đến cửu hồn tinh đồng nghĩa đã đặt một chân bước vào hàng ngũ Thần Vương đứng đầu Thần Vực.
Loại cám dỗ này quá lớn!
Cho nên võ giả đến Tu La Thành không chỉ là những võ giả bị các thế lực lớn đuổi giết mà còn có thêm những võ giả thiên tài đến từ các nơi của Thần Vực.
Bởi vì có một lối tắt tu luyện đến cửu hồn tinh đó là giết chết đối thủ trong Tu La Tràng ở Tu La Thành là có thể hấp thu toàn bộ ý cảnh Sát Lục của đối phương chuyển hóa thành ý cảnh của mình.
Loại chuyển hóa này sẽ tăng lên khi số lượng và chất lượng của võ giả giết chết đối thủ càng ngày càng nhiều.
Chỉ cần tích lũy đến cấp độ cửu hồn tinh, võ giả sẽ lĩnh ngộ chân ý tối cao đến đại viên mãn, đây chính là chỗ thần kỳ của Quyết Sát Lệnh!
Tất nhiên, muốn giết chết đối thủ ở cấp bậc tương ứng thì quá khó.
Tuyệt đại đa số võ giả, cuối cùng đều trầm mình xuống cát, chết trong Tu La Tràng.
Đàm Tứ biết Diệp Viễn muốn đi vào Tu La Tràng, cho nên hắn sống chết cũng không chịu đến Tu La Thành. Chỉ là bây giờ hắn không có lựa chọn.
Không đến Tu La Thành, hắn sẽ bị Diệp Viễn giết chết.
Đi theo Diệp Viễn vào thành, mặt Đàm Tứ trầm như nước.
Diệp Viễn cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Thả lỏng đi, nói không chừng tương lai ngươi đạt đến cửu hồn tinh còn cảm ơn ta không kịp đó!"
"Hừ! Trong ba vạn năm có vô số thiên tài đi đến Tu La Tràng, nhưng có mấy người có thể tu luyện đến cửu hồn tinh chứ? Diệp Viễn, ta mà chết, thành ma ta cũng sẽ không tha cho ngươi!" Đàm Tứ lạnh lùng nói.
Diệp Viễn không thèm để ý nói: "Ngươi làm người đã đánh không lại ta, chẳng lẽ thành ma có thể trở mình sao? Đừng nóng nảy, ngươi cứ mang theo tâm trạng này, có thể chết trong trận đấu đầu tiên đó. Ngươi giết nhiều người như thế chẳng lẽ còn không có giác ngộ sẽ bị giết sao? Không giác ngộ chuyện này, thành tựu đời này ngươi cũng sẽ như vậy mà thôi."
Đàm Tứ giật mình, lời nói của Diệp Viễn hình như có chút ý tứ bên trong.
Nói thật, giết người càng nhiều thì càng sợ chết.
Đàm Tứ cũng là kỳ tài luyện võ, chưa từng vào Tu La Thành nhưng đã tu luyện đến cấp độ ngũ hồn tinh ở Sát Lục Chi Nguyên.
Nhưng võ giả ở Sát Lục Chi Nguyên thực lực cũng hữu hạn, nên thành tựu của hắn cũng chỉ có thể tăng đến cấp độ này.
Nhưng hắn lại không dám vào Tu La Tràng, vì vậy hắn quay lại bên trong Loạn Ma Hải.
"Nghĩ thông suốt rồi? Nghĩ thông suốt rồi thì vào thành thôi!"