Bài kiểm tra ở tầng thứ chín này không chỉ kiểm tra về nhận thức, mà là kiểm tra về tính cách của con người.
Hai mắt Diệp Viễn từ từ mở ra, phát hiện bản thân đã ở trong một không gian không rõ tên là gì.
“Ngươi tỉnh rồi hả? Đây là không gian trung tâm của Hạo Thiên Tháp, ngươi đã thành công vượt qua tầng thứ chín.” Một giọng nói già nua vang lên.
Ánh mắt Diệp Viễn khẽ nhíu lại, tập trung vào dáng hình tiều tụy của một lão nhân.
“Ngài là… người mặc đồ đen?” Diệp Viễn ngập ngừng một lát, rồi hỏi.
Người này có dung mạo vô cùng đáng sợ, những nết nhăn trên mặt đều chảy xệ xuống, nhìn vào có cảm giác cực kỳ dữ tợn.
“Lão phu là Long Đằng.”
Sắc mặt Diệp Viễn chợt thay đổi, hỏi lại: “Lẽ nào tiền bối là người của Long
tộc.”
Long Đằng cảm thấy kinh ngạc, liền hỏi: “Tên tiểu tử nhà ngươi đúng là thông minh, nhưng… lão phu trước giờ chưa từng coi mình là người của Long tộc.”
Diệp Viễn cười nói: “Võ kỹ tiền bối sử dụng đều là của Long tộc, hơn nữa cũng lấy họ Long, nếu không xâu chuỗi những điều này lại thì ta cũng không thế đoán ra được.”
Có rất nhiều người họ Long, nhưng người có thể tu luyện võ kỹ Bàn Long Phá Thiên Chưởng tới trình độ nghịch thiên như vậy, ắt hẳn sẽ không phải là người bình thường.
Long tộc là một trong những tộc lớn ở Thần Vực, đương nhiên Diệp Viễn sẽ nghĩ ngay tới bọn họ.
Chỉ là từ trong lời nói của Long Đằng cũng có thể đoán được ra, sợ rằng quan hệ giữa hẳn và Long tộc cũng sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
Tuy rằng Diệp Viễn hiếu kỳ, nhưng cũng không định hỏi, bởi điều này là rất không biết chừng mực.
“Tiểu tử này, ta cũng rất hiếu kỳ, làm sao ngươi có thể nhận ra cách thúc động Bàn Long Phá Thiên Chưởng?”
Trong lúc Diệp Viễn hôn mê, Long Đằng vẫn không thôi suy nghĩ về vấn đề này.
Phải biết rằng, môn võ kỹ này cũng đã có từ mấy nghìn năm về trước.
Còn Diệp Viễn mới chỉ luyện công trong một thời gian ngắn, tại sao lại có thế phát hiện ra.
Hơn nữa theo hắn được biết, Diệp Viễn không tu luyện chướng pháp, trong tầng thứ tám chỉ thấy hắn ngồi thiền.
Thật là kỳ lạ!
Diệp Viễn cười nói: “Tại ba tầng cuối cùng Long tiền bối đều sử dụng Bàn Long Phá Thiên Chưởng, hơn nữa trong lúc xuất chiêu tiền bối còn vô cùng chú ý, dường như muốn ta nhìn nhận ra điều này. Và đương nhiên cơ hội đế vượt qua tầng thứ chín chỉ có thể ở trên chưởng pháp Bàn Long Phá Thiên Chưởng.”
Nghe Diệp Viễn nói như vậy, Long Đằng khẽ gật đầu nói: “Tiểu tử, rất biết quan sát đấy. Nhưng mấy ngày qua ta chỉ thấy ngươi ngồi thiền, chứ không hề diễn luyện.”
Diệp Viễn chỉ vào trán mình, nói:
“Tất cả mọi diễn hóa đều ở trong này.”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Long Đằng, Diệp Viễn tiếp tục giải thích: “Thực ra sau khi ta tìm ra được phương pháp điều động lực lượng của Chân Long, ta đã luôn suy nghĩ làm thế nào có thể nắm bắt được Bàn Long Phá Thiên Chưởng. Sau đó ta phát hiện ra, khi tiền bối xuất chiêu, sẽ phát ra một loại ba động đặc biệt được phát ra trong một khoảng thời gian nhất định. Cho nên ta đoán rằng đây chính là điểm then chốt của Bàn Long Phá Thiên Chương. Và ta vẫn luôn tìm kiếm loại ba động này trong mấy ngày bế quan vừa qua.”
Long Đằng kinh ngạc hỏi: “Ngươi… ngươi lại có thế cảm nhận được cả long ba?”
“Hóa ra cái đó gọi là long ba? Vậy thì đúng rồi!” Diệp Viễn cười nói.
Long Đằng hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Tất cả võ kỹ của Long tộc đều xuất phát từ long ba. Có điều dựa vào sự mạnh yếu của võ kỹ, mà tần xuất rung động của long ba phát ra sẽ khác nhau mà thôi. Bàn Long Phá Thiên Chướng là loại võ kỹ mạnh nhất của Long tộc, cho nên cường độ của long ba cũng đạt tới mức độ cấp thiên. Lần đầu tiên sử dụng long ba mà ngươi đã có thể phát chiêu với cường độ gần với cấp thiên!”
Nghe vậy Diệp Viễn chợt lặng người: “Hả… cái này rất khó sao?”