Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xèo xèo xèo!”

Có vài đạo hắc tuyến đã đánh lén ba người Diệp Viễn từ một góc độ kỳ lạ.

Thạch Phá Thiên vung nắm đấm thép lên, lực lượng pháp tắc cuồng bạo được đẩy ra, trực tiếp oanh tạc mấy đạo hắc tuyến kia thành mảnh vụn.

Nhưng mà sau một khắc, lại có càng nhiều đạo hắc tuyến khác bay tới.

Ba người nhìn chăm chú nhìn kỹ thì da đầu không khỏi tê dại một trận.

Xuất hiện trong tầm mắt, nơi nơi đều lít nha lít nhít những con rắn nhỏ màu đen!

Tuy rằng thực lực của những con rắn nhỏ này không bằng những Hắc Thủy Cự Ngạc kia, thế nhưng lại thắng ở số lượng nhiều.

“Là Thiết Tuyến Hắc Xà! Số lượng này, sợ rằng không ít hơn mấy trăm vạn con, nơi này không thích hợp ở lâu, phá vòng vây chạy về hướng bên kia!” Diệp Viễn trầm giọng nói.

Thực lực Thiết Tuyến Hắc Xà hơi yếu, nhưng đó cũng chỉ là so với Hắc Thủy Cự Ngạc.

Số lượng chênh lệch cũng đã đủ để bù đắp chút thực lực không đủ này.

Ngược lại, thậm chí mấy trăm vạn con Thiết Tuyến Hắc Xà này còn đáng sợ hơn so với những Hắc Thủy Cự Ngạc kia.

Ba người Diệp Viễn làm sao còn dám dừng lại, liều mạng phá vòng vây chạy về một hướng nào đó.

Cũng may, thực lực của Thạch Phá Thiên đủ mạnh, một đường xung phong, căn bản những Thiết Tuyến Hắc Xà kia không có cách nào tới gần.

Mất hết sức lực của chín trâu hai hổ, ba người mới có thể đánh giết thoát ra khỏi từng tầng vòng vây của Thiết Tuyến Hắc Xà.

Một đường lao nhanh, ba người bị Thiết Tuyến Hắc Xà đuổi theo không biết bao xa mới dần dần thối lui.

“Chẳng trách nơi này được gọi là Đầm Lầy Tử Vong, làm sao lại có nhiều thứ khủng bố đến như vậy chứ?” Bạch Quang làm vẻ mặt nghĩ đến mà sợ, nói.

Thạch Phá Thiên nói: "Sợ rằng Hắc Thủy Cự Ngạc cùng Thiết Tuyến Hắc Xà chỉ là tồn tại cấp thấp nhất trong Đầm Lầy Tử Vong.”

Bạch Quang nghe vậy thì kinh ngạc không ngớt, nói: “Chẳng trách nơi này được gọi là Thần Cấm Lãnh Địa, thật đúng là danh bất hư truyền! Thứ khủng bố như thế mà cũng chỉ là cấp thấp nhất?”

Bạch Quang không thể kìm được nỗi kinh sợ, nếu như Hắc Thủy Cự Ngạc cùng Thiết Tuyến Hắc Xà chạy đến Thần Vực thì tuyệt đối là tồn tại có thể quét ngang toàn bộ rồi.

Thực lực cực kỳ mạnh mẽ như ba người bọn, so với cường giả thần đạo bị áp chế cảnh giới còn mạnh hơn cho nên mới có thể giết ra khỏi vòng vây trùng điệp.

Bằng không, ngay cả năm người ở vị trí đứng đầu trong Thập Đại Thần Vương đi vào đây cũng chắc chắn phải chết.

Vậy mà tồn tại có trình độ như thế này lại vỏn vẹn chỉ là cấp thấp!

Thời điểm ba người đang kinh ngạc nghi ngờ không thôi thì báo động lại xảy ra!

Bạch Quang tức giận không nhịn được, mắng to: "Cái này là xong chưa đây hả?”

Chân mày Diệp Viễn nhíu chặt hơn, dọc theo con đường này, người ra tay đa phần là Thạch Phá Thiên.

Hắn nắm chặt toàn bộ thời gian để khôi phục lại thực lực!

Lần này đánh giết bọn họ chính là một đám chuột, số lượng càng khủng bố hơn.

Ba người tiêu tốn không ít khí lực mới có thể đánh giết ra khỏi vòng vây trùng điệp lần thứ hai.

"Mọi người cẩn thận một chút! Ta có cảm giác, dường như có người đang thao túng những hoang thú này, chúng nó... hình như đang dẫn chúng ta chạy tới một nơi nào đó.” Bỗng nhiên Diệp Viễn trầm giọng nói.

Từ làn sóng thứ hai bắt đầu, trong lòng Diệp Viễn đã có một loại cảm giác bất an.

Dường như những hoang thú kia đang cố ý chừa lại một lỗ hổng để bọn họ có thể trốn ra được vậy.

Một lần, hai lần, lần thứ ba vẫn là như vậy, điều này khiến cho lòng nghi ngờ của Diệp Viễn càng tăng thêm.

Tuy rằng thực lực bọn họ rất mạnh, đánh giết ra khỏi vòng vây trùng điệp là chuyện dĩ nhiên.

Nhưng mà, những hoang thú kia cũng không hề thật sự tranh đấu sinh tử với bọn họ.

Mấy lần vây quét, dường như cũng chỉ để dẫn bọn họ đi tới một phương hướng khác.

Bạch Quang nghe vậy cả kinh, nói: “Không phải chứ? Ai lại có thực lực này, có thể điều khiển bầy hoang thú có thực lực khủng bố như vậy?”

Sắc mặt Diệp Viễn rất khó coi, nhưng cũng không hề trả lời.

Bỗng nhiên Bạch Quang nhớ ra cái gì đó, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Thạch Phá Thiên, nghi ngờ không thôi nói: “Chẳng lẽ là...”

Diệp Viễn gật gật đầu, nói: “Ngoại trừ Tử Hồn Thụ ra, dường như cũng không còn những khả năng khác rồi!”

Sắc mặt Bạch Quang trở nên trắng bệch, tuy rằng hắn vô cùng tự tin, nhưng khi đối mặt với tồn tại ngay cả cường giả thần đạo cũng không thể chống lại như vậy, trong lòng hắn cũng hết sức bồn chồn.

Một đường đi tới, Bạch Quang đã trưởng thành đến độ cường giả chân chính một mình có thể chống đỡ một phương.

Nhưng mà, Tử Hồn Thụ thì không giống!

Có thể nó là tồn tại vượt qua cả thần đạo!

Tử Hồn Thụ mạnh như thế nào, đến cùng có thủ đoạn gì, bọn họ không biết gì cả.

Bọn họ chỉ biết là, Tử Hồn Thụ không phải tồn tại mà bọn họ có thể chống lại.

“Chuyện này... phải làm sao mới ổn đây? Chúng ta không đụng phải Côn Ngô Thần Mộc, mà là đụng với một gốc cây Tử Hồn Thụ, chuyện này... cũng quá xui xẻo đi?” Bạch Quang cười khổ nói.

“Ha, cho dù đụng độ với Côn Ngô Thần Mộc thì cũng chưa chắc tốt hơn so với tình huống bây giờ bao nhiêu đâu.” Diệp Viễn nói.

"Vậy... vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Bạch Quang nói.

Trong mắt Diệp Viễn loé ra một tia ngoan lệ, nói: “Những nguy hiểm này, vốn là chuyện trong dự liệu! Đến đây một chuyến này, chẳng lẽ chúng ta còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt hay sao? Thần Cấm Lãnh Địa chính là khu vực mà ngay cả cường giả thần đạo cũng đều không thể vượt qua!”

Cả người Bạch Quang chấn động, tâm tình nhờ câu nói của Diệp Viễn mà ổn định hơn không ít, cắn răng nói: “Đại ca, huynh nói không sai! Khà khà, trên đời này còn có nơi làm khó được hai người huynh đệ chúng ta hay sao? Cho dù là núi đao biển lửa, Bạch Quang cũng sẽ đi cùng đại ca một lần này! Đại ca, huynh nói xem bây giờ phải làm sao?”

Diệp Viễn cũng hào khí vạn trượng nói: “Ha ha, huynh đệ tốt! Chuyện đến nước này rồi, chi bằng chúng ta cứ biết thời biết thế! Không phải hắn muốn gặp chúng ta hay sao, vậy thì chúng ta cứ đi một lần xem... Tử Hồn Thụ trong truyền thuyết này mạnh như thế nào!”

“Ha ha ha, đại ca huynh vừa nói như thế, ngược lại ta thật sự cảm thấy vô cùng hứng thú rồi!” Bạch Quang cười to nói.

Không phải Diệp Viễn không muốn đi, mà là hắn biết, một khi bọn họ không đi theo con đường trước đó thì những hoang thú kia nhất định sẽ giống như phát điên mà phát động công kích về phía ba người bọn họ!

Dựa vào thực lực và số lượng của những hoang thú này, sợ rằng thực lực mạnh hơn thì ba người bọn họ cũng sẽ bị dây dưa đến chết.

Cho dù bọn họ thật sự chém giết hết toàn bộ những hoang thú này thì cuối cùng có thể trốn ra ngoài được hay không vẫn là chuyện chưa biết được.

Đã như vậy, chi bằng bọn họ cứ bảo lưu thực lực để gặp chính chủ một lần.

Thạch Phá Thiên vẫn có bộ dạng lạnh nhạt như trước, nhưng mà trên người hắn tản mát ra một chút gợn sóng, sau đó lại lộ ra từng tia thay đổi sắc mặt.

Hai huynh đệ này thấy núi Thái sơn sụp đổ trước mắt mà mặt vẫn không biến sắc, phần khí độ này quả thật không hổ là truyền nhân của Trấn Giới Bi!

Bây giờ mục tiêu đã được đặt ra, ba người họ đã chiến đấu suốt chặng đường, lại trải qua thêm nhiều khúc quanh, sau đó đến được một vùng đất hoang vu.

Mảnh hoang dã này đã không còn là đầm lầy nữa, mà bây giờ đã là một mảnh mặt đất màu đen.

Trên mảnh hoang vu này không có đến một cọng cây ngọn cỏ, nhìn qua giống như một vùng đất cằn cỗi.

Nhìn kỹ một chút thì trên vùng hoang dã này không có bất cứ vật gì, chỉ có một gốc cây đại thụ lẻ loi.

Toàn thân đại thụ đen kịt, trên cành cây ngay cả một chiếc lá cũng không có, khắp nơi trụi lủi.

Trên ngọn cây có ba con quạ màu đen đang đậu, tiếng kêu rên của chúng giống như đang đòi mạng.

Quạ đen chính là điềm không tốt, sự xuất hiện của nó thường thường đi theo với tử vong!

Nhìn thấy cây đại thụ màu đen này, sắc mặt Diệp Viễn không khỏi chìm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK