ên tiến vào lối đi tối mù đó.
Đám người Diệp Viễn lên tới tầng hai vĩnh Hoa Cung, thì thấy không gian ở tầng hai lớn hơn rất nhiều so với tầng một, đây rõ ràng là một loại trận pháp không gian.
Như vậy cũng có thể suy ra, năm đó Vĩnh Hoa Cung này là một tông môn cực kỳ cường đại.
ở Vô Biên giới, phàm là liên quan đến không gian ý cảnh, đều là sự tồn tại vô cùng cường hãn.
Không giống như tầng một, ở tầng hai có rất nhiều phòng.
Ngay cả khi ba mươi người cùng tìm kiếm, cũng phải mất tới một canh giờ.
Do có nhiều phòng khác nhau nên phân chia bảo vật lại là một vấn đề lớn. Nếu mỗi người đều lén lút giấu đồ vật trong nhẫn trữ vật của mình không giao ra, thì cuối cùng đến cái rắm của bảo vật cũng không có mà chia.
“Diệp Viễn, ngươi nghĩ như thế nào?” Ngô Chiêu nhìn Diệp Viễn hỏi.
Diệp Viễn cười cười: “Sợ là Ngô trưởng lão đã có kê’ hoạch, ngài cứ nói ra đi.”
Ngỏ Chiêu gật đầu, lấy một vật nhìn giống như là bàn từ trong nhẫn trữ vật của mình ra. Diệp Viễn định thần nhìn lại, vậy mà lại là một món Linh khí mười sáu cấm.”
Quả nhiên Thiên Càn Tông tài đại khí thô, Linh khí mười sáu cấm mà cũng có thể tùy tiện mang đi ra ngoài.
Ngô Chiêu liếc nhìn đám người nói: “Đây là Linh khí mười sáu cấm của Thiên Càn Tông, La Bàn Cấm Chế. Nó có một cái công dụng chính là gieo xuống cấm chế trên vật phẩm. Nếu như cấm chế này bị động, la bàn sẽ phản ứng. Vì vậy, bây giờ mọi người vui lòng đưa tất cả nhẫn trữ vật của các ngươi qua đây, ta sẽ hạ cấm chế lên đó. Nếu như ai trong các ngươi bỏ bảo vật vào nhẫn trữ vật của chính mình thì La Bàn Cấm Chế sẽ báo hiệu. Đến lúc đó kẻ này chính là kẻ thù của mọi người.
Diệp Viễn có chút thâm ý nhìn chiếc la bàn này, đây là Linh khí phụ trợ vô cùng hiếm, thật đúng là có chút môn đạo.
Chắc hẳn Linh khí mười sáu cấm không phải là đồ của Ngô Chiêu.
Vì để tìm kiếm bảo vật trong bí cảnh này, Thiên Càn Tông suy nghĩ thật chu đáo, đến tình huống này cũng đã chuẩn bị trước.
Thiên Càn Tông không hổ là đại tông môn đứng đầu Nam Vực, người có năng lực cũng không ít.
Ngô Chiêu nói xong, không khỏi nhìn Diệp Viễn một chút, giống như đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Diệp Viễn cười cười lấy ra ba chiếc nhẫn trữ vật ném cho Ngô Chiêu: “Ngô trưởng lão suy nghĩ thật thấu đáo, ta chỉ có thể đồng ý. Ta cảm thấy cách này rất công bằng.”
Ngô Chiêu chìa tay lấy nhẫn trữ vật từ Diệp Viễn, bỏ từng cái vào La Bàn Cấm Chế.
Chẳng mấy chốc, mấy chiếc nhẫn vừa biến mất lại hiện lên trong tay Ngô Chiêu.
Ngô Chiêu ném chiếc nhẫn lại cho Diệp Viễn: “Ngoại trừ hạ cấm chế, ta không hề làm gì nhẫn của ngươi, ngươi tự mình xem lại đi.”
Diệp Viễn quét qua cười: “Ngô trưởng lão làm việc, ta yên tâm.”
Có Diệp Viễn dẫn đầu, những người khác tự nhiên sẽ không nói gì, nhao nhao lấy nhẫn trữ vật của mình đưa cho Ngỏ Chiêu.
“Vì đây gọi là La Bàn Cấm Chế, nên ngoài chức năng hạ cấm thuật, còn có chức năng định vị. Ta đã thiết định xong rồi, nếu các vị có cất giấu nhẫn trữ vật bị ta tra ra được thì đừng trách ta không khách khí.” Ngõ Chiêu một bên hạ cấm thuật lên nhẫn trữ vật của người khác, một bên trầm giọng nói.
Nghe thấy lời này, không ít người thay đổi sắc mặt, không cam tâm lấy nốt nhẫn trữ vật ra.
Hầu hết nhẫn trữ vật mà đệ tử các tông môn dùng chỉ là Pháp khí, không có giá trị, bên người đều có một vài chiếc là bình thường.
Còn nhẫn trữ vật cấp Linh khí thì cực kỳ hiếm hoi.
Trên người Diệp Viễn chỉ có ba chiếc đều đã bị Ngô Chiêu hạ cấm thuật.
Nhưng sợ rằng Ngô Chiêu khổng thể ngờ rằng, ngoài nhẫn trữ vật ra, trên người Diệp Viễn còn có Linh khí không gian.
La Bàn Cấm Chế của Ngô Chiêu đã ngăn mọi người che giấu bảo vật đến mức tối đa, nhưng tất nhiên Diệp Viễn không nằm trong số đó.
Ngô Chiêu nhanh chóng hạ cấm chế lên nhẫn trữ vật của tất cả mọi người, sau đó lấy ra một loạt nhẫn, phân phát cho bọn họ.
“Đây là nhẫn trữ vật Bảo khí trung phẩm, có thể chứa bảo vật, mọi người dùng nó là đủ. Bây giờ mọi người tách ra tìm kho báu, cuối cùng quay lại chỗ này tổng kết, lúc đó làm theo cách đã nói để phân chia.” Ngô Chiêu nói.
Ngô Chiêu nói xong, mọi người đều gật đầu.