Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn mang theo Lãnh Húc, dựa theo lời chỉ dẫn của người trong quán rượu, Diệp Viễn băng qua ba con phố và rẽ vào một con hẻm.

Trên đường đi, Diệp Viễn mang theo một người nam tử say rượu, điều này đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ mọi người.

“Cái tên này, ngươi thật là tọc mạch!” Tiểu Đồng cong miệng khinh thường nói.

Trong mắt hầu hết các võ giả, mối quan hệ tình cờ kiểu này thật không đáng nên có.

Dù sao để hắn say một đêm ở quán cũng không thể chết được.

Hơn nữa, Tiểu Đồng cũng đã nghe cảnh báo rằng gần đây Lãnh gia có chút bất ổn.

Diệp Viễn cười nói: “Chỉ là đưa một người say rượu trở về nhà thôi mà, việc dễ như trở bàn tay. ’’

Tiểu Đồng đảo mắt và không nói gì.

Rõ ràng là Tiểu Đồng không đồng ý điều này lắm.

Vù!

Vù!

Đột nhiên, hai bóng người từ trên trời rơi xuống chặn đường đi trước sau của Diệp Viễn.

Tình thế của Diệp Viễn bây giờ giống như thân cá chậu chim lồng.

“Nhìn xem, rắc rối sắp tới rồi.” Tiểu Đồng bất lực nói.

Tuy nhiên, sắc mặt của nó lại không có quá nhiều lo lắng.

Nhìn thấy người trước mặt, sắc mặt của Diệp Viễn bỗng trở nên u ám.

Đây chính là người trong quán rượu đã nói cho hắn đường đi này.

Người còn lại cũng cùng một chỗ uống rượu với tên kia.

Nam nhân nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt tự mãn và nói: “Tiểu tử, đa tạ ngươi đã giúp ta đưa tên này tới đây. Bây giờ, hãy thả hắn ta xuống rồi ngươi đi đi. ’’

Diệp Viễn cau mày nói: “Ngươi cố ý chỉ ta tới đây? Hóa ra phiền phức sẽ gặp phải mà ngươi nói đến lại là chính ngươi.”

Hán tử cười lớn nói: “Ta đã lấy tiền của người khác để giúp họ giải trừ tai họa. Phiền phức của họ chứ không phải của ta. Nhưng nếu đã nói như vậy thì cũng được, dù sao hắn ta cũng sẽ sớm lên đường thôi.”

Một khi võ giả đã thực sự say thì thần hồn của họ cũng ở trong trạng thái tê liệt, sẽ không biết gì với những nguy hiểm ở bên ngoài.

Do đó, nếu như tâm trạng không thực sự tồi tệ, thì sẽ không ai uống say như Lãnh Húc.

Lãnh Húc bây giờ giống như một con cừu non sắp bị giết thịt.

“Đã nói như vậy thì ngươi để ta rời đi, cũng là cố ý để cho ta không cảnh giác đúng không? Ngươi làm việc cũng cẩn thận quá nhỉ.” Diệp Viễn nhìn người hán tử đó rồi nhẹ nhàng nói.

Hắn ta nghe xong liền bật cười và nói: “Tiểu tử, ngươi thông minh lắm! Nhưng tiếc là ngươi không phù hợp với thế giới của những võ giả. Thế giới này là thế giới mà kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, người tốt như ngươi sẽ không có kết cục đẹp đâu! Kiếp sau hãy sống máu lạnh hơn nhé, ha ha ha…”

Không quản chuyện của người khác, lời nói và hành động chỉ lưu lại ba phần, đây là kiến thức cơ bản trong thế giới của các võ giả.

Nhưng Diệp Viễn dường như không biết loại kiến thức này.

Nói cách khác, hắn biết nhưng không muốn làm điều đó.

Một kẻ “ngốc” như vậy, tất nhiên sớm muộn gì cũng phải chết.

Diệp Viễn nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi tự tin như vậy, dường như đã hiểu ta quá rồi nhỉ.”

Người hán tử tự hào nói: “Nếu không thì sao? Ngươi sẽ không cho rằng một mình Thiên thần Tầng một như ngươi lại có thể làm ra biến cố gì sao? Ta khuyên ngươi đừng đánh thức Lãnh Húc, ngươi sẽ không có cơ hội này đâu.”


Người hán tử này chính là một cường giả Thiên thần tầng ba sơ kỳ, người phía sau cũng là một cường giả Thiên thần tầng hai đỉnh phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK