Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chút do dự, Diệp Viễn cất bước đi tới bệ đá.

“thất thải nghê thạch là của ta!” Bên dưới vang lên tiếng gầm của Cổ Thiên Khuyết.

Diệp Viễn hoàn toàn không quan tâm tới lão ta, vươn tay nắm lấy thất thải nghê thạch.

Quỷ Phong cười nói: “Cái thứ không biết sống chết, chỉ là cảnh giới thiên thần nhỏ bé mà cũng muốn nhúng tay vào thất thải nghê thạch!”

Nhưng lão ta biết rằng bệ đá này không hề thiện lành, có thể để người ta tùy tiện lấy thất thải nghê thạch đi.

Vù vù...

Tay của Diệp Viễn còn chưa chạm vào thất thải nghê thạch, một luồng khí tức cực kỳ lạnh lẽo truyền đến.

Vô số quỷ hồn gầm thét, rít chói tai, lao ra khỏi bệ đá và nhào thẳng về phía Diệp Viễn.

Những con quỷ ghê tởm này khí tức đều vô cùng mạnh mẽ, cho dù có là cường giả cảnh giới chân thần ở đây cũng bị xé xác thành từng mảnh.

Bệ đá nhỏ bé nằm ở một bên này hóa ra lại là nơi ẩn chứa ma quỷ!

Cổ Thiên Khuyết nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt cũng tái mét đi, cho dù không có Quỷ Phong đuổi theo nhưng nếu lão ta tùy tiện lao vào lấy thất thải nghê thạch thì kết cục có lẽ là chẳng tốt đẹp gì đâu.

May mắn thay, bây giờ có Diệp Viễn dẫn dụ những ác quỷ này ra ngoài rồi.

“Ha ha ha, thất thải nghê thạch là của ta rồi!”

Đúng lúc này, Cổ Thiên Khuyết đột nhiên bộc phát, Quỷ Phong bị ép lùi lại mấy bước.

Sau đó cơ thể của lão ta như chớp lao về phía thất thải nghê thạch.

Quỷ Phong kinh ngạc vô cùng, lại định đi ngăn chặn nhưng đã quá muộn rồi.

Nhưng vào lúc này, một vòng xoáy linh hồn đáng sợ từ cơ thể Diệp Viễn bộc phát ra.

Những ác quỷ đó phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết lên, như thể Diệp Viễn là một tai họa ghê gớm phải mau chóng tránh né ngay.

Diệp Viễn vươn tay, trực tiếp tóm lấy thất thải nghê thạch.

Những ác quỷ kia không dám đến gần Diệp Viễn, mà coi Cổ Thiên Khuyết như đối tượng để trút giận, điên cuồng lao về phía lão ta.

Vù!

Vù!

Vù!

Vào lúc này, ba luồng khí tức cực kỳ to lớn mạnh mẽ không gì sánh được xông vào hang động, chính là ba cường giả Đại Thiên Tôn!

“Này này, tiểu tử để ta xem ngươi chạy đi đâu!” Kiều Nguyên chế giễu nói.

“Thật không ngờ rằng một tiểu tử cảnh giới thiên thần vậy mà lại có thể đỡ được cú đấm của lão tử, thật là lợi hại mà! Nhưng hãy dừng ở đây thôi, giao thất thải nghê thạch ra đây!” Ai Mông chế nhạo.

Hang động này chỉ có một lối ra, hiện giờ lối ra đã bị ba cường giả Đại Thiên Tôn chắn kín mít hoàn toàn rồi, căn bản là không có đường lui nữa.

Những cường giả khác cũng đi theo sau, nhưng bọn họ đang trốn ở phía xa và căn bản là không dám đến gần.

Ánh mắt của Cuồng Đao Quỷ Tôn cũng đang nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, tức giận nói: “Tiểu tử kia, bỏ thất thải nghê thạch xuống!”

Ánh mắt Diệp Viễn lóe lên, đột nhiên bật cười, nói với hai cường giả Đại Thiên Tôn: “Ta nói ta muốn bỏ chạy đi khi nào vậy?”

Kiều Nguyên sửng sốt, chế nhạo: “Tốt nhất là đừng chạy, xem ra ngươi đã chấp nhận số phận của mình rồi! Giao thất thải nghê thạch ra đây, bổn tôn có thể tha cho ngươi không chết!”

Diệp Viễn cười cười: “Ma tộc các ngươi, ai nấy cũng đều ngu như heo vậy, còn tưởng rằng người khác cũng đều ngu ngốc như các ngươi sao? Tha cho ta không chết à? Cái chiêu trò lừa gạt này, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không tin đâu đấy?”

Sắc mặt của Kiều Nguyên sa sầm lại, hắn lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi được lắm! Bổn tôn sẽ luyện chế ngươi thành ma nô và giam cầm thần hồn của ngươi hàng triệu năm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK