Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiên Vũ mà lui, chỉ có Nhược Hư mới đảm đương được chức vị đại trưởng lão này!

Phen tranh đấu này, cuối cùng lấy thắng lợi của Nhược Hư để kết thúc!

Đúng là, Hiên Vũ làm đại trưởng lão nhiều năm như vậy, cảm giác tồn tại hầu như là số không.

Chuyện lớn chuyện nhỏ của Đan Tháp, phần lớn đều do Nhược Hư định đoạt.

Dường như Hiên Vũ không có quyền lực.

Đổi thành ai, làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng từ đi chức đại trưởng lão, đỡ phải lúng túng.

Trên mặt Nhược Hư lộ vẻ đại hỷ, hắn chèn ép Hiên Vũ nhiều năm như vậy, bỗng nhiên bị hắn cưỡi lên đầu, đương nhiên là tương đối khó chịu.

Bây giờ, hắn cuối cùng cũng đã lật đổ được Hiên Vũ.

Nhược Hư muốn đột phá Thiên Thần Cảnh, trở thành đan thần ngũ tinh, dường như là không có hy vọng gì.

Mà quyền lực hắn muốn thì là lớn vô hạn.

Đánh mất chức đại trưởng lão, đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng nhục nhã.

Hôm nay, cuối cùng sỉ nhục này cũng được rửa sạch!

Những trưởng lão Đan Tháp kia, trên mặt từng người đều là vẻ hưng phấn, hiển nhiên đang vì phe bọn họ lật ngược thành công mà cảm thấy cao hứng.

Đương nhiên, ở dưới trường hợp này, bọn họ cũng không tiện biểu hiện quá mức, nhưng mà đã chuẩn bị xong trở về chúc mừng một phen.

“Đại trưởng lão, ngài hà tất phải như vậy chứ? Trong Đan Tháp chúng ta, dựa vào thực lực, ngài cao nhất, chức đại trưởng lão này, ngài là thích hợp nhất!”

“Đúng vậy, đại trưởng lão, ngài phải suy nghĩ kỹ rồi hãy làm chứ!”

“Đại trưởng lão, loại chuyện này không làm trò đùa được đâu, làm việc thận trọng, làm việc thận trọng!”

Những trưởng lão này ai cũng khuyên nhủ, chỉ là giọng nói bọn họ, có vẻ vô cùng có lệ.

Ở đây đều là những người kinh nghiệm đầy mình, có ai mà không nhìn ra?

Lãnh Vũ cười lạnh nhìn một màn này, vẻ mặt coi thường tất cả.

Mà Ninh Trí Viễn thì là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dường như không có một chút liên quan nào đến hắn.

Hiển nhiên, hắn đã học được ngoan ngoãn rồi.

Hôm nay, chuyện này có chút không tầm thường, rất có thể có liên quan đến Diệp Viễn, lại mở miệng nữa, thì hắn chính là người ngu.

Lúc này, trong lòng Ninh Trí Viễn vô cùng cảm tạ Ninh Thiên Bình, nếu như không có hắn, Ninh gia cũng sẽ không gần quan được ban lộc, hôm nay nhất định sẽ lật thuyền.

Hôm nay lại ra mặt như lần trước thì coi như đắc tội chết với Diệp Viễn rồi.

Đối với những âÂm thanh giữ lại có lệ này, trong lòng Hiên Vũ cũng hiểu rõ, có điều hắn chỉ cười nhạt một cái nói: “Đa tạ chư vị, không làm đại trưởng lão này, lão phu vẫn là người Đan Tháp, vẫn như trước, có thể xuất lực vì hoàng thành Thiên Ưng.”

Trên mặt Nhược Hư không che giấu được đắc ý, có điều vẫn trấn an nói: “Thật ra, Hiên Vũ lão đệ tạm thời từ đi chức đại trưởng lão, ta cảm thấy là một chuyện tốt. Bây giờ, hắn cách đan thần ngũ tinh chỉ một chút nữa, buông xuống những chuyện thô tục này, chuyên tâm tìm kiếm đột phá. Nếu như lão đệ có thể đột phá đan thần ngũ tinh, vậy thì đối với hoàng thành Thiên Ưng chúng ta mà nói, mới chân chính là chuyện tốt!”

Lời nói này êm tai, nhưng mà đột phá đan thần ngũ tinh, dễ như vậy sao?

Cũng không phải nói, đạt được cảnh giới nửa bậc Thiên Thần, ngươi chỉ cần nỗ lực một chút là có thể đột phá được Thiên Thần Cảnh.

Không nhìn thấy Cao Nguyên kia, đạt đến nửa bậc Thiên Thần mấy vạn năm, cũng không có đột phá được Thiên Thần Cảnh sao?

Tiếp đó, mọi người lại là một phen làm bộ giữ lại, Hiên Vũ thản nhiên nói: “Các vị không cần khuyên bảo, tâm ý lão phu đã quyết.”

Đến tận bây giờ, công tác mặt ngoài đã làm xong, đương nhiên mọi người cũng không khuyên nữa.

Hà Xung thản nhiên nói: “Nhược Hư nói không sai, Hiên Vũ đã đi vào nửa bậc Thiên Thần, nên bế quan cho tốt, tranh thủ đột phá đan thần ngũ tinh. Nếu như tâm ý hắn đã quyết, vậy thì chuyện này cứ định như thế đi. Bây giờ, ta tới tuyên bố chọn người làm đại trưởng lão mới.

Nghe lời này, trên mặt Nhược Hư một bộ biểu cảm nóng lòng muốn thử.

Ánh mắt của người khác, cũng đều đặt cược lên người hắn.

Trong lòng Nhược Hư có chút kích động nho nhỏ, cảm giác rất không tệ.

Ở trong hoàng thành Thiên Ưng, đại trưởng lão Đan Tháp quyền cao chức trọng, có thể nói là dưới hai người, trên vạn người.

Dạng quyền lực này, ai mà không động tâm?

Hà Xung chậm rãi mở miệng nói: “Chức đại trưởng lão Đan Tháp, chính là quan trọng nhất ở hoàng thành Thiên Ưng ta, đương nhiên phải do người có thực lực mạnh nhất tới đảm nhiệm. Người này chính là…”

Nói đến đây, Hà Xung cố ý dừng một lát, liếc nhìn vẻ mặt từng người một, cuối cùng dừng lại trên mặt Nhược Hư.

Thần sắc kia, có chút phức tạp.

Có điều, lúc này, hiển nhiên Nhược Hư không có chú ý đến.

Hắn đã rời mông khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị nghênh đón chức vị mới.

“Diệp Viễn!”

Lúc này, miệng Hà Xung nhàn nhạt nói ra hai chữ này.

Bây giờ, hắn đã đứng dậy được phân nửa, kết quả miệng Hà Xung nói ra cũng không phải là tên hắn.

Tình cảnh này, tương đối lúng túng.

Tất cả mọi người không khỏi khiếp sợ, bị cái tên này làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Đại trưởng lão, sao lại là Diệp Viễn?

Đại trưởng lão, tại sao lại có thể là Diệp Viễn?

“Thái… Thái thượng trưởng lão, có… có… có phải là nhầm rồi không?” Vẻ mặt Nhược Hư không dám tin nói.

Mặc dù hắn biết Diệp Viễn trở về, cho dù là hắn đột phá, cũng không đủ tư cách làm đại trưởng lão đi?

Sắc mặt Hà Xung trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nhược Hư, ngươi cho là lão phu hồ đồ sao? Chuyện lớn như vậy, ta sẽ nhầm? Tả huynh, đi ra đi.”

Lời nói của Hà Xung, làm cho tất cả mọi người toàn thân chấn động.

Thành chủ đại nhân, thế mà lại tự mình đến?

Lúc này cánh cửa trước điện từ từ mở ra, hai người một già một trẻ đi tới.

Già chính là thành chủ Tả Thư Kiệt thâm sâu khó lường; trẻ, đương nhiên chính là Diệp Viễn.

Cho dù là Ninh Trí Viễn, nhìn thấy thành chủ đại nhân tự mình tiễn Diệp Viễn đi ra cũng là toàn thân chấn động.

Chuyện Diệp Viễn đảm nhiệm chức vị đại trưởng lão này, trước đó hắn cũng không hiểu rõ tình hình.

Chỉ là hắn cảm thấy, Hiên Vũ từ chức quả thực quá trùng hợp, cho nên mới mơ hồ cảm thấy có liên quan đến Diệp Viễn.

Nhưng mà hắn không ngờ được, Diệp Viễn lại thay chân Hiên Vũ, đảm nhiệm đại trưởng lão!

Hơn nữa, còn là thành thủ đại nhân tự mình tiễn hắn qua đây.

Khiếp sợ, đương nhiên không chỉ có một mình Ninh Trí Viễn.

Người khác cũng là há hốc mồm!

Chuyện trong thành, từ xưa đến nay thành chủ đại nhân sẽ không tham dự vào.

Thật sự có chuyện gì, đều là Hà Xung đứng ra.

Không ngờ được lần này, vì Diệp Viễn, hắn lại tự mình đến!

Từ xa nhìn thấy Diệp Viễn, trong lòng bọn họ chấn động.

Diệp Viễn, thật sự đột phá rồi!

Mặc dù có chút nhìn không thấu, nhưng mà khí tức trên người Diệp Viễn, không có gì nghi ngờ cả, tuyệt đối là Thần Quân Cảnh!

Nhưng mà, để cho một gia hỏa vừa mới đột phá Thần Quân Cảnh đảm đương chức đại trưởng lão, không khỏi quá nực cười đi?

Tả Thư Kiệt xuất hiện, Hà Xung lui xuống ngồi bên dưới.

“Thêm ghế cho Diệp Viễn, để ở bên trên Hiên Vũ đi.” Tả Thư Kiệt thản nhiên nói.

Vừa ra lệnh, lập tức có người để thêm một cái ghế phía bên trên Hiên Vũ, cho Diệp Viễn ngồi lên.

Tuy chỉ là một hành động nho nhỏ, lại để lộ ra sự coi trọng của Tả Thư Kiệt đối với Diệp Viễn!

Sắc mặt Nhược Hư âm tình bất định, hắn thế nào cũng nghĩ không thông, tiểu tử này có tài đức gì mà lại leo được lên đầu hắn!

Tả Thư Kiệt liếc mắt nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng: “Ta biết, trong lòng các ngươi có rất nhiều người không hiểu, tại sao lại để Diệp Viễn đảm đương chức vị đại trưởng lão! Thật ra, Diệp Viễn cũng không nguyện ý làm chức vị đại trưởng lão này, là bổn thành chủ nhiều lần thỉnh cầu hắn, hắn mới bằng lòng xuống núi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK