Nhưng Diệp Viễn lại cười nói: "Bình thường thôi, có điều so với các ngươi vẫn là cao hơn một chút".
Câu nói này, suýt chút nữa làm mọi người tức chết.
Đã từng thấy qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp qua người không có liêm sỉ như vậy.
Bản lĩnh mượn gió bẻ măng này quả thật đã thuần thục.
"Tiểu tử này từ đâu tới, lại dám ngạo mạn như vậy."
"Ngũ lão tu luyện đan đạo cả đời, thực lực trên đan đạo đã sớm xuất thần nhập hoá, làm sao có thể để cho một tên ngu xuẩn làm bẩn danh tiếng?"
"Mộng Kỳ đại nhân, không cần nhiều lời cùng tiểu tử này làm gì, trực tiếp giết hắn luôn đi."
...
Lời nói của Diệp Viễn trực tiếp gây nên làn sóng phẫn nộ.
Ly Cơ nhìn thấy cục diện không cách nào khống chế được, lo lắng đến độ gấp rút nháy mắt với Diệp Viễn.
Trong lòng nàng âm thầm kêu khổ, nếu tiếp tục như vậy, ta cũng không cứu nổi ngươi.
Ánh mắt Mông Kỳ lạnh lẽo, đưa tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, dám ở Ma Dược Đường nói lung tung, Phiền gia cũng cứu không nổi ngươi. Người đâu, đánh chết tên nhóc con này cho ta xong ném vào vườn thuốc làm phân bón."
Mông Kỳ vừa dứt lời, trong đại sảnh lập tức xuất hiện mười mấy người cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn là biết không phải dạng yếu ớt.
Sắc mặt Ly Cơ thay đổi, lôi kéo cách tay Mông Kỳ năn nỉ, nói: "Mông Kỳ gia gia, ngài đã dõi theo Ly Cơ từ nhỏ tới lớn. Hắn... hắn là nam nhân của ta, cầu xin ngài tha cho hắn một con đường, được không?"
Trong giọng nói của Ly Cơ mang theo sự nghẹn ngào.
Hắn biết quá rõ sức mạnh của Ma Dực Đường cùng Huyết Diêm điện, Phiền gia cũng không có khả năng chỉ vì một cái Nguyên Tiêu nho nhỏ mà chống đối lại Ma Dược Đường.
Nếu thật sự chọc giận Ma Dược Đường thì cũng không phải không có khả năng Phiền gia trực tiếp bị huỷ luôn.
Mông Kỳ liếc mắt nhìn Ly Cơ, lại nhìn qua Diệp Viễn một chút, lạnh lùng nói:" Tiểu tử, đừng nói lão phu không cho ngươi cơ hội. Chỗ này có năm lọ thuốc hỏng, ngươi tuỳ ý chọn một lọ, nếu có thể phân biệt được ba thành phần trong lọ thuốc hỏng đó, ta tạm tha cho ngươi một mạng."
Ly cơ vừa nghe liền lo lắng vội nói:" Mông Kỳ gia gia..."
Mông Kỳ than một tiếng, khẽ nói:"Nha đầu, nếu như không phải nể mặt con, một cơ hội lão phu cũng không cho hắn. Nếu hắn biết luyện thuốc thì không sao, nếu như tiểu tử này ra vẻ hiểu biết, ở chỗ này bừa bãi làm hỏng danh tiếng lão phu, lẽ nào ta còn phải buông tha cho hắn sao?"
Đối với Ma Dược Sư khi phân biệt thành phần của thuốc hỏng không nhất định lúc nào cũng có thể phân loại đúng được.
Phân biệt thành phần của thuốc hỏng là hoàn toàn khác so với khi thuốc còn nguyên vẹn.
Thuốc bị hỏng đã được tôi luyện qua lò, trong quá trình điều chế có thêm một số vị thuốc khác trộn lẫn vào nên rất khó để phân loại được rõ ràng.
Cho nên muốn phân biệt được là cực kỳ khó khăn.
Bản thân Mông Kỳ trong trường hợp không có phương thuốc cũng chỉ có thể phân biệt được bảy phần.
Hắn đưa ra yêu cầu này cho Diệp Viễn, ngược lại cũng không tính là quá khó, quả thật là đã nể mặt Ly Cơ.
Nhưng thể diện của hắn cũng rất quan trọng.
Ba phần, không thể ít hơn nữa.
Diệp Viễn thế nhưng lại cười nói:" Phân loại thôi mà, đơn giản"
"Đơn giản? Mạnh miệng cũng không sợ cắn vào đầu lưỡi. Nha đầu, ngươi ngay cả tiểu tử Tạp Tân cũng không thèm nhìn mặt, như thế nào lại tìm được cái người cứng đầu cứng cổ thế này?" Mông Kỳ tức vểnh râu trợn mắt lên nói.
Ly Cơ trên mặt đỏ bừng, liếc qua Diệp Viễn.
Diệp Viễn không nói gì, đi thẳng tới cỗ dược đỉnh trước mặt Mông Kỳ, lòng bàn tay vận lực, một dải đen xì, sền sệt bị đưa ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Mông Kỳ hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người trong nghề vừa ra tay, nhìn là biết ngay.
Cách mà Diệp Viễn điều khiển được dược đỉnh, vừa nhìn là biết chính là loại người có kinh nghiệm.
Xem ra, tiểu tử này thật đúng là người trong ngành.
Chỉ là hắn không tin Diệp Viễn có thể phân loại được thành phần thuốc.
Diệp Viễn hơi quan sát, lại ngửi một cái rồi thản nhiên nói: "Trong này có Long Tu Căn, Ma Viêm Tinh, Tử Đàn Dung Hạc Thảo,..”.
Diệp Viễn thong thả nói tên từng vị thuốc.
Mỗi một cái tên được nói ra, biểu tình trên mặt mọi người càng thêm vẻ kinh ngạc.
Sau khi nói ra cái tên cuối cùng, Diệp Viễn bĩu môi nói:" Đáng tiếc ngươi kiểm soát lửa không tốt, giai đoạn thứ nhất lửa quá ba phần, giai đoạn thứ ba yếu hai phần, giai đoạn thứ tư..., hơn nữa lúc ngươi luyện thuốc không tập trung tinh lực, ngay cả ta nhỏ giọng nói chuyện đều nghe được, căn bản không có đem Đạo Uẩn dung nhập vào bên trong, coi như điều chế thành thuốc cũng chỉ là hạ phẩm.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung về phía Mông Kỳ, những điều này bọn hắn nghe không hiểu nên vô cùng hiếu kỳ, muốn nghe một chút quan điểm của Mông Kỳ.
Trên mặt Mông Kỳ không biểu lộ gì, đối với lời của Diệp Viễn là một vẻ khinh thường.
Sâu trong nội tâm hắn, kỳ thật đã dậy sóng.
Tiểu tử này lợi hại đấy, chỉ từ một phế phẩm mà nhìn được ra nhiều điều như vậy.
Chuyện của bản thân hắn hiểu rõ nhất, trình độ Mông Kỳ mặc dù kém nhưng cũng là lão luyện trong thuật luyện thuốc, xảy ra sai sót ở giai đoạn nào hắn chẳng lẽ không nhìn ra được?
Thế nhưng, biết không có nghĩa là có thể khắc phục.
Sức người có hạn, phương pháp không phù hợp, dù cho có nỗ lực đến mấy cũng không đột phá được.
Luyện thuốc là một công việc tinh tế, không được phép xảy ra sai sót dù là nhỏ nhất.
Thế nhưng, dù sao Mông Kỳ cũng là một Ma Dược Sư, lại bị một cái tiểu tử miệng còn hôi sữa thuyết giáo trước mặt mọi người thì còn ra thể thống gì nữa.
Hắn nhẫn nhịn, trả lời lại một cách mỉa mai:"Ha ha, ngươi cũng biết Ma Long Viêm Tinh Đan khó luyện chế đến độ nào. Ngươi nói trơn tru được như vậy, có bản lĩnh ngươi luyện một cái ta xem".
Ma Long Viêm Tinh Đan là thần đan nhị giai, rất khó điều chế, trong số Nhị Tinh Ma Dược Sư ở Vương thành Tạp Bằng thì cũng chỉ có hắn mới có thể luyện chế được.
Còn những người khác ở đây căn bản là luyện không được.
Vì vậy, hắn muốn dùng lời này để chặn miệng Diệp Viễn, tránh cho hắn không được "nói bậy".
Nhưng mà để hắn thất vọng.
Diệp Viễn trào phúng nhìn hắn nói:" Ngươi thật sự muốn nhìn ta luyện chế?".
Đầu tiên Mông Kỳ sững sờ, sau đó sắc mặt trầm xuống nói: "Nói nhảm. Ngươi nói chúng ta không được, vậy ngươi luyện chế một cái chúng ta xem. Luyện không được thì cút đi cho lão phu."
Hắn cũng không tin, tiểu tử này thật sự luyện chế được Ma Long Viêm Tinh Đan.
Lời này nghe thì có vẻ nghiêm khắc, nhưng thật ra đã ngầm thừa nhận trình độ của Diệp Viễn.
Thành phần Diệp Viễn nói không sai chút nào, về điểm này thì không lừa được.
Mông Kỳ khẳng định phía sau Diệp Viễn là một sư phụ rất lợi hại, kiến thức cơ bản dạy cho hắn cũng rất vững chắc.
Thế nhưng nếu nói Diệp Viễn có thể luyện ra Ma Long Viêm Tinh Đan, có đánh chết hắn cũng không tin.
Không có thực lực mấy nghìn năm, muốn luyện chế được nhị giai thần đan thì gần như là chuyện không thể.
Diệp Viễn cười nói:" Ta còn chưa thực sự điều chế Ma Long Viêm Tinh Đan bao giờ".
Nghe được lời này, gánh nặng trong lòng Mông Kỳ liền được giải thoát, tiểu tử này rốt cuộc chịu thua.
Hắn định nói, lại nghe Diệp Viễn băn khoăn:"Có điều nếu cần ta vẫn có thể thử một lần"
Mông Kỳ suýt chút nữa phun ra máu.
Chờ chút, lần đầu tiên luyện chế?
"Tiểu tử, ngươi uống nhầm thuốc à? Ngươi tưởng ngươi là Dược Tổ à, bất luận là thuốc gì cũng đều có thể luyện một lần là xong?"
"Ngươi chưa từng điều chế qua Ma Long Viêm Tinh Đan, đây là có ý gì, định đùa giỡn bọn ta"
"Mông Kỳ đại nhân đã tha ngươi một mạng, ngươi còn không biết điều đúng không?"
Lời nói của Diệp Viễn lập tức khiến xung quanh bùng nổ, toàn những lời mắng mỏ.