Ngộ Phong ngồi ngay ngắn bên trên cao đường, cười vui vẻ.
Hoàng Hạo Nhiên và Hoàng Khiêm ngồi ở phía dưới, có vẻ vô cùng bất an.
Mặc dù cứu được Hoàng Khiêm, nhưng mà năm nghìn vạn này đối với Ngộ Phong mà nói là đổ xuống sông xuống biển.
Quan trọng nhất là, mặt mũi bị ném đi rồi!
Hoàng Hạo Nhiên rất hiểu Ngộ Phong, hắn là loại người rất coi trọng mặt mũi.
Bình thường còn được, nếu như có người thực sự uy hiếp đến danh tiếng đệ nhất Luyện Dược Sư nam thành, hắn nhất định sẽ không mềm tay.
Nhưng mà lần này, thực lực đánh mặt của Diệp Viễn đã triệt để đánh ra danh tiếng.
Có điều Hoàng Hạo Nhiên không ngờ được, tâm tình Ngộ Phong hôm nay, dường như cũng không tệ lắm.
“Hạo Nhiên này, có phải là ngươi cảm thấy ta sẽ vì chuyện này mà trách cứ ngươi?” Ngộ Phong cười mà như không cười nói.
Vẻ mặt Hoàng Hạo Nhiên lúng túng, nói: “Dược sư, ta…”
“Ha ha, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, lẽ nào ta còn không biết tình cảm của ngươi đối với Hoàng Khiêm sao? Nếu không ngươi cho rằng, ta sẽ mời sư tôn xuất thủ, tới chẩn bệnh cho hắn sao?” Ngộ Phong cười nói.
Hoàng Hạo Nhiên vội vàng nói: “Hạo Nhiên chịu ơn của dược sư, vĩnh viễn khó báo đáp! Cái mạng này của Hạo Nhiên chính là của dược sư!”
Ngộ Phong gật đầu nói: “Hoàng Khiêm có thể khỏe lại, ta cũng mừng thay cho hắn, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều. Chuyện này, không trách ngươi.”
Hoàng Hạo Nhiên nói: “Dược sư, năm nghìn vạn Thần Nguyên Thạch này, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho ngài!”
Ngộ Phong cười to nói: “Cái tên nhà ngươi, sao lại cố chấp như vậy!”
Hoàng Hạo Nhiên khom người nói: “Dược sư, những thứ như Thần Nguyên Thạch này không trả lại cho ngài, Hạo Nhiên ăn ngủ không yên!”
Ngộ Phong cười rồi đi xuống, vỗ vỗ bả vai Hoàng Hạo Nhiên, nói: “Thật là không có cách gì với ngươi! Được rồi, ngươi muốn trả cũng không phải là không thể!”
Nghe lời này, lòng Hoàng Hạo Nhiên buông lỏng, lại nghe âÂm thanh Ngộ Phong dần dần lạnh xuống nói, “Vậy thì… dùng mạng của ngươi tới trả!”
Cả người Hoàng Hạo Nhiên chấn động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngộ Phong.
Đột nhiên, hắn cảm thấy lồng ngực căng cứng, huyết dịch toàn thân bắt đầu đình trệ, thần nguyên dần dần đọng lại, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
“Dược sư, ngươi…” Hoàng Hạo Nhiên không dám tin nhìn về phía Ngộ Phong, hắn biết, hắn trúng độc.
Trong nước trà vừa rồi, có độc!
Ánh mắt Ngộ Phong phát lạnh, lạnh lùng nói: “Hừ! Chuyện tốt mà ngươi làm khiến lão phu bây giờ trở thành trò cười của toàn bộ nam thành! Cái mạng của ngươi cũng là của lão phu cứu, bây giờ trả lại cho lão phu, ngươi không có ý kiến gì đúng không?”
Lòng Hoàng Khiêm đột nhiên thắt lại, hô: “Nhị thúc! Người… người không thể chết! Ngộ Phong! Đồ khốn khiếp, nhị thúc ta trung thành với ngươi như thế, ngươi… thế mà ngươi lại muốn độc chết ông ấy!”
Hoàng Khiêm lắc lư một hồi, đã là có chút đứng không vững.
Vừa rồi hắn cũng uống nước trà, hiển nhiên cũng đã trúng độc.
Độc tính rất mạnh, ánh mắt Hoàng Hạo Nhiên đã bắt đầu dã ra.
Hắn dùng hết toàn lực, đẩy Hoàng Khiêm ra ngoài, nói: “Đi… đi! Tìm… Diệp… dược sư!”
Ngộ Phong cười nói: “Ngươi xem, trong lòng ngươi đều đã là Diệp dược sư kia, còn nói trung thành với ta? Có điều, đáng tiếc, Hoàng Khiêm cũng uống ly nước trà kia, hắn giống như ngươi, đều khó thoát khỏi cái chết!”
Hoàng Khiêm cay mắt, lệ nóng vòng quanh, tiếng nghiến răng vang lên.
Thần nguyên trong cơ thể hắn đột nhiên vận chuyển, một mũi tên rời cung bắn chính xác thẳng về hướng Ngộ Phong!
Ngộ Phong không kịp đề phòng, không ngờ được Hoàng Khiêm lại có thể vận chuyển thần nguyên.
Có điều, rốt cuộc thực lực Ngộ Phong quá mạnh, hoàn toàn không phải người mà Hoàng Khiêm có thể so sánh.
“Oanh!”
Trong lúc vội vã, một chưởng của hai người đánh vào nhau, Hoàng Khiêm trực tiếp phun máu trong không trung, bay ra ngoài.
Mà Ngộ Phong, cũng bị sốc đến máu trào ra, nhất thời không thể đuổi theo.
Nước mắt Hoàng Khiêm rơi như mưa, kêu thảm nói: “Nhị thúc, con… hình như con không sao, có thể chịu được tới nơi của Diệp dược sư! Người yên tâm, con nhất định sẽ báo thù rửa hận cho người!”
Hoàng Khiêm phát hiện, mặc dù hắn hoa mắt choáng đầu, cả người đều khó khăn, nhưng dường như bệnh trạng không có nặng như Hoàng Hạo Nhiên.
Nghe lời này, trong mắt Hoàng Hạo Nhiên lộ ra vẻ thư thái, trên mặt khẽ nở nụ cười.
Hắn hiểu được, nhất định là Thiên Huyết Hoán Tủy Đan của Diệp dược sư khiến cho Hoàng Khiêm thoát thai hoán cốt, kháng tính đối với độc dược cũng tăng lên, nên mới có thể như vậy!
“Dược sư, ngươi… tính sai rồi!”
Nói xong câu đó, Hoàng Hạo Nhiên vĩnh viễn nhắm mắt lại.
“Nhị thúc!”
Trong mắt Hoàng Khiêm ngấn đầy nước mắt, gào khàn cả giọng.
…
“Diệp dược sư, ngươi xem ta mang tới cho ngươi cái gì!”
Lòng bàn tay Ninh Tư Ngữ nâng lên một chút, một ngọn lửa màu u lam, xuất hiện ở lòng bàn tay nàng.
Diệp Viễn có hơi bất ngờ nhìn về phía Ninh Tư Ngữ, nói: “Đây là ngươi làm riêng cho ta?”
Ninh Tư Ngữ cười ranh mãnh, nói: “Nói cho chuẩn, thì là chúng ta cùng nhau thắng được!”
Nàng nói lại chuyện mình thắng nhị sư huynh, Diệp Viễn nghe được thì mỉm cười.
“Ngươi có lòng rồi, thần hỏa này ta nhận lấy, để bù chỗ Thần Nguyên Thạch ngươi thiếu nợ ta.”
Diệp Viễn vẫy tay, lửa xanh lam liền khéo léo đi tới tay hắn.
Con ngươi Ninh Tư Ngữ rụt lại, thuật khống hỏa của giả hỏa này, đơn giản chính là đạt tới đỉnh cao.
Thu một thần hỏa xa lạ vào tay, thế mà lại thuận lợi như thế!
Có điều, nàng rất nhanh thì cảm thấy có chỗ là lạ, nói: “Ấy, một thần hỏa, chỉ đáng giá bốn trăm vạn Thần Nguyên Thạch? Ngươi… ngươi ăn cướp!”
Diệp Viễn cười liếc nàng một cái, nhưng mà lòng bàn tay tách ra, Lam Du Động Minh Thần Hỏa trực tiếp bị Diệp Viễn lột ra, chỉ còn một ngọn lửa nho nhỏ.
Đừng nên xem thường ngọn lửa này, đây chính là chỗ tinh hoa của thần hỏa.
Sau đó Diệp Viễn lật tay lại, Tịnh Đàn Thánh Hỏa đột nhiên dựng lên.
Lòng bàn tay hắn hợp lại, Tịnh Đàn Thành Hỏa trực tiếp nắm một cái liền thôn tính được ngọn lửa.
Ninh Tư Ngữ trợn to tròng mắt, tức giận nói: “Ngươi, ngươi, ngươi… thế mà lại dùng thần hỏa cấp hai của ngươi, thôn tính thần hỏa cấp ba? Ngươi đây là phung phí của trời!”
Nàng vất vả lắm mới lấy được thần hỏa cấp ba cho Diệp Viễn, ai biết Diệp Viễn thế mà lại trực tiếp diệt nó!
Ninh Tư Ngữ tức giận!
Cho dù nuôi lửa, thì cũng nên dùng cấp hai nuôi cấp ba chứ?
Tên gia hỏa này, thế mà lại đi ngược lại!
Diệp Viễn cười nói: “Thần hỏa kia của ngươi, sao có thể so với Tịnh Đàn Thánh Hỏa của ta? Nói đến luyện đan, thật sự không tìm được mấy cái thích hợp hơn so với nó. Hơn nữa nó theo ta đã gần trăm năm rồi, cùng ta trải qua vô số lần sinh tử, ta cũng không nỡ đổi nó. Thôn tính hỏa tinh, nó mới có thể tiến hóa lên cấp ba.”
Ninh Tư Ngữ có chút vô cùng kinh ngạc, lời nói này… sao lại có chút giống như ông cụ non vậy?
Gia hỏa này còn chưa tới trăm tuổi, sao lại giống như những ông già mấy vạn tuổi thế?
“Được rồi, tùy ngươi, vui là được!” Ninh Tư Ngữ nhún nhún vai nói.
Một thần hỏa cấp ba mà thôi, đối với Ninh Tư Ngữ nói không là gì cả.
Đúng lúc này, ba bóng người đi vào bên trong Diệu Thủ Trai.
Một lão gia tiên phong đạo cốt, một người mập mạp, còn có một nữ tử hết sức xinh đẹp.
“Chưởng quỹ, ta nghe nói nơi này của ngươi cầu được ước thấy, là thật sao?” Một lão giả tiên phong đạo cốt hỏi chưởng quỹ.
Vẻ mặt chưởng quỹ kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên! Ngươi đi hỏi thăm xem đất nam thành này, có người nào không biết danh tiếng Diệp dược sư của Diệu Thủ Trai chúng ta!”
Lời này vừa nói ra, ba người biến sắc.
“Ngươi nói cái gì! Luyện Dược sư tọa đường của các ngươi, cũng tên là Diệp Viễn?” Lão giả kinh hô.