Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc châu!

Nhất định là hắc châu đã cứu mình!

Viên hắc châu này thật là thần kỳ, thần hồn của mình đã bị Ma Thần Già Lam tổn thương nặng mà hạt châu màu đen vẫn có thể cứu sống được!

Như vậy thì cũng chính là hắc châu đã giam cầm mình trong không gian hắc ám kia?

"Rốt cuộc viên hắc châu này là cái thứ gì mà lại thần kỳ đến vậy!” Diệp Viễn lẩm bẩm nói.

“Chủ nhân nói cái hạt châu gì? A đúng rồi, tên Ma Thần Già Lam kia lúc chạy ra từ trong thân thể của chủ nhân từng nói đến Trấn Hồn Châu gì đó.” Hắc Phong chợt nhớ tới cái gì, nói.

“Trấn Hồn Châu?” Diệp Viễn sững sờ, hắn chưa từng nghe qua cái tên này.

Năm đó lúc đạt được viên hắc châu kia từ tàn tích của Đại Diễn Chân Tông thì nó liền lập tức tiến nhập vào đầu hắn một cách khó hiểu.

Mà nó cũng cứu hắn đến mấy lần trong lúc tình thế nguy cấp.

Lúc này đây, lại có thể kéo mình trở lại từ trạng thái miễn cưỡng sắp chết, còn chữa trị tốt hoàn toàn cho thần hồn bị nghiền nát của mình.

"Ừm? Ngươi mới vừa nói… một năm? Ta đã ngủ say ở nơi này một năm?” Diệp Viễn chợt nhớ tới cái gì đó, kinh ngạc nói.

"Đúng vậy chủ nhân. Lúc đầu Hắc Phong rất lo lắng cho an nguy của chủ nhân. Nhưng sau đó, mặc dù chủ nhân không tỉnh dậy nhưng trong lúc ngủ say lại không ngừng đột phá cảnh giới khiến Hắc Phong kinh ngạc không thôi, lúc đó Hắc Phong mới có thể yên tâm. Mới vừa rồi lúc chủ nhân đang ngủ lại tiếp tục đột phá lên Thiên Khải Cảnh ngay trong mộng, thậm chí cũng không thấy có phát động thiên kiếp, thật sự quá lợi hại!”

Sau khi Diệp Viễn rơi vào hôn mê, khí tức vẫn một mực như có như không, nhìn qua thì vô cùng dọa người, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi. Hắc Phong ở một bên cũng sốt ruột không biết nên làm gì.

Nhưng sau một khoảng thời gian loại trạng thái này cứ duy trì liên tục, Diệp Viễn chẳng những không chết mà ngược lại còn đột phá một tầng tiểu cảnh giới, đạt đến Vô Lượng tầng năm.

Phát hiện này khiến cho Hắc Phong kinh ngạc không thôi.

Người này đã sắp chết rồi mà vẫn còn có thể đột phá?

Sau đó, lại trôi qua khoảng một tháng thì Diệp Viễn lại đột phá một lần nữa!

Cứ như vậy một năm trời, cảnh giới của Diệp Viễn cứ tăng lên như diều gặp gió, một đường đột phá đến Vô Lượng tầng chín đỉnh phong.

Hắc Phong từ lo lắng lúc ban đầu đã dần chuyển sang khiếp sợ.

Loại tình huống này của Diệp Viễn quá quỷ dị làm cho Hắc Phong không thể nào hiểu được.

Nhưng mà có thể khẳng định một điều là Diệp Viễn đã không hề gì nữa!

Ở đâu ra việc người sắp chết lại có thể liên tục đột phá chứ?

Nhưng mà Hắc Phong lại lo lắng, cảnh giới của Diệp Viễn lúc này đã rất gần với đột phá Thiên Khải Cảnh.

Thiên kiếp của trung tam cảnh này lại không hề dễ dàng vượt qua như vậy.

Nhưng ngay vừa rồi, Diệp Viễn lại trực tiếp đột phá Thiên Khải Cảnh, thậm chí cũng không thấy thiên kiếp phát động!

Từ trung tam cảnh đến thượng tam cảnh thì nhất định phải trải qua một lần đại thiên kiếp. Với thực lực như Diệp Viễn thì uy lực của thiên kiếp sẽ không hề nhỏ.

Nhưng hiện tại đã hoàn thành đột phá mà ngay cả cái bóng của thiên kiếp cũng không thấy, thật sự đã làm cho Hắc Phong được mở rộng tầm mắt.

Nhớ lại những thứ mình từng trải qua bên trong không gian hắc ám Diệp Viễn cứ vuốt đầu liên tục giống như hoà thượng vuốt mãi mà không thấy tóc.

Chẳng lẽ ý chí tàn phá trong không gian hắc ám kia chính là đang tu luyện?

Diệp Viễn quan sát thần hồn trong cơ thể mình một chút thì phát hiện ở giữa mi tâm của thần hồn lại có thêm một con mắt!

Đây chính là tiêu chí để đột phá đến Thiên Khải Cảnh, Khai Thiên Nhãn!

Ngộ đạo của thượng tam cảnh khi đến Thiên Khải Cảnh chính là thần hồn mở ra thiên nhãn, có thể nhìn trộm sơ bộ bí mật của thiên đạo.

Cái thiên nhãn này chính là cộng hưởng của thần hồn và thiên đạo. Võ giả có thể thông qua thiên nhãn để nhìn thấy những quy tắc lực lượng mà trước đây không hề thấy sau đó lấy những quy tắc lực lĩnh ngộ kia áp dụng cho bản thân mình.

Đối với võ giả của trung tam cảnh sẽ là một khảo nghiệm rất lớn.

Nhất định phải có cảm ngộ ý cảnh đủ cao trước khi đột phá lên Thiên Khải Cảnh mới có khả năng mở ra thiên nhãn.

Tốc độ cảm ngộ ý cảnh của võ giả sau khi mở ra thiên nhãn sẽ nhanh hơn trước mấy chục lần!

Đặc biệt tốc độ cảm ngộ của những võ giả thiên tài khi đó có thể đề thăng hơn mấy trăm ngàn lần. Đối với bọn họ thì Thiên Khải Cảnh mới chân chính là cảnh giới một bước lên trời.

Cho nên đạt đến Thiên Khải Cảnh, thì thực lực của võ giả sẽ có một bước tiến lớn. Võ giả Vô Lượng Cảnh hoàn toàn không đáng chú ý khi đứng trước mặt võ giả Thiên Khải Cảnh.

Nhưng mà chính vì cảm ngộ ý cảnh trước khi đạt đến Thiên Khải Cảnh rất khó khăn cho nên Diệp Viễn có chân ý vô thượng tầng năm trước khi đạt đến Vô Lượng Cảnh thì đây mới càng khó khăn hơn nữa.

Diệp Viễn không hề đầu cơ trục lợi để cảm ngộ được ý cảnh mà dựa vào chính ngộ tính của bản thân để ngộ ra từng bước.

Diệp Viễn lại kiểm tra nguyên lực hải của mình một lần nữa, phát hiện nguyên lực hải đã có bán kính khủng bố cỡ mười vạn trượng từ lúc nào.

Trình độ này gấp mấy chục lần võ giả Thiên Khải Cảnh bình thường.

Hiện tại nguyên lực hải của Diệp Viễn cũng đã có thể so sánh với võ giả Thiên Khải Cảnh trung kỳ.

“Thật là không thể tin nổi, vậy mà hồn lực của mình đã đạt đến trình độ Đan Thánh trung kỳ!”

Càng làm cho Diệp Viễn kinh ngạc hơn chính là hồn lực của hắn.

Trước đây cảnh giới thần hồn của Diệp Viễn đều tăng theo cảnh giới. Dù hồn lực của hắn đã đạt đến trạng thái đại viên mãn cũng không thể đột phá được xiềng xích của cơ thể.

Nhưng bây giờ, hắn đã có thể phá bỏ được loại xiềng xích này!

Diệp Viễn chưa từng nghe nói có người có thể vượt qua được cảnh giới thần hồn cực hạn của bản thân.

Cho dù công pháp tu luyện thần hồn của ngươi có cường hãn đi chăng nữa thì võ giả Thiên Khải Cảnh sơ kỳ cũng không có khả năng tu luyện thần hồn đến Đan Thánh trung kỳ.

Nhưng bây giờ Diệp Viễn đã làm được!

“Cái gì? Chủ nhân chỉ mới vừa đột phá Thiên Khải Cảnh mà hồn lực đã đạt đến Đan Thánh trung kỳ? Điều này... điều làm sao có thể?” Hắc Phong chấn động không thể tin được nói.

Diệp Viễn cười khổ một tiếng phóng thích ra một cỗ hồn lực cường đại.

Cảm nhận được hồn lực của Diệp Viễn, Hắc Phong vẫn không thể tin nổi vào mắt mình.

“Thực sự là Đan Thánh trung kỳ! Trời ơi, vì sao trên đời này lại có thể phát sinh một chuyện thần kỳ như vậy?”

Hắc Phong kinh ngạc đến nỗi không thể diễn tả bằng lời, loại chuyện không hề có khả năng phát sinh vậy mà lại chân chân thực thực phát sinh trước mặt hắn.

Theo lẽ thường tình thì bất luận có tu luyện công pháp thần hồn gì thì khi ở cảnh giới tương ứng cũng không có khả năng đột phá được tầng tiếp theo.

Nhưng bây giờ Diệp Viễn cũng đã phá bỏ cái lẽ thường tình này!

Diệp Viễn nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, xem ra vấn đề vẫn là do sự xuất hiện của Trấn Hồn Châu. Có vẻ phải kiếm cơ hội tìm Già Lam để hỏi thăm hắn một chút về Trấn Hồn Châu này.”

Vốn Già Lam xuất thế là muốn khiến cho Thần Vực rơi vào khủng hoảng lớn vậy mà lại bị Diệp Viễn làm cho trọng thương đến mấy lần.

Riêng việc đoạt xá có lẽ cũng đã tổn thương đến căn cơ ma thức của Già Lam, trong khoảng thời gian ngắn hắn không có cách nào khôi phục lại trạng thái đỉnh phong được.

Đến khi gặp lại Già Lam một lần nữa thì Diệp Viễn tin tưởng bản thân mình có đủ khả năng để đối phó với hắn.

“Chủ nhân, ngàn vạn lần cũng không nên triển lộ trước mặt người khác loại chuyện phá vỡ cực hạn của thân thể này, nếu không sẽ gây ra phiền phức rất lớn.” Sắc mặt Hắc Phong ngưng trọng nói.

Một khi loại chuyện như vậy bại lộ thì Diệp Viễn sẽ bị trở thành chuột bạch, câu dẫn vô số người có ánh mắt thèm thuồng đến.

Diệp Viễn cười nói: "Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở, tự ta cũng hiểu được. Đúng rồi, ta nhớ lúc đó còn có hai gã thánh đồ, thực lực hai người bọn họ cực mạnh, vì sao lại không ra tay với chúng ta?”

Thần sắc Hắc Phong buồn bã, nói: "Tình trạng của Vương Toạ đại nhân hình như không tốt lắm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK