Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đạo Cảnh đại viên mãn! Đây tuyệt đối là Đạo Cảnh đại viên mãn!”

“Trời ơi! Ta đang thấy cái gì đây? Hơn một nghìn tuổi đã đạt được Đạo Cảnh đại viên mãn, cái này còn có thiên lý sao?”

“Đáng sợ! Thật đáng sợ! Ta chưa từng thấy qua ngươi nào yêu nghiệt như thế, khó trách hắn dám coi thường rất nhiều đan thần thất tinh, hắn thật sự có vốn liếng này!”

Diệp Viễn vừa ra tay, toàn bộ quảng trường đều sôi trào.

Trong mắt những hậu bối đệ tử kia, lộ ra thần sắc cực kỳ cuồng nhiệt, sùng bái đến không nói nên lời.

Chẳng ai ngờ được, Diệp Viễn lại là một Đạo Cảnh đại viên mãn, điều này đối với một Luyện Dược Sư hơn một nghìn tuổi mà nói, quá không thể tưởng tượng nổi.

Nghiền ép!

Tuyệt đối cường thế nghiền ép!

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ở trong khiếp sợ.

Cường thế nghiền ép như vậy, chỉ có Đạo Cảnh đại viên mãn mới có thể làm được.

Nhưng mà còn trẻ như vậy đã là Đạo Cảnh đại viên mãn, thực sự vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.

Đạo Cảnh đại viên mãn là khái niệm gì?

Toàn bộ Nam giới, đại hội Vân Đan trước mắt này, đại biểu cho tiêu chuẩn tối cao.

Mà hơn một trăm đan thần thất tinh này, có thể đạt được Đạo Cảnh đại viên mãn, không nhiều hơn mười ngón tay.

Đừng nhìn Tông Sư ở phía trên có mười vị, nhưng mà có thể đạt được Đạo Cảnh đại viên mãn, chỉ có chưởng môn của bảy đại đỉnh phong thánh địa.

Còn về Tông Sư được mời, trên cơ bản đều là Đạo Cảnh hậu kỳ, khoảng cách đến đại viên mãn vẫn còn kém một đường.

Có điều những đan thần thất tinh này, không người nào không là lão quái vật lăn lộn trên đan đạo mấy trăm nghìn năm, thậm chí trên trăm vạn năm, mới có thành tựu bây giờ.

Vậy mà hôm nay, một tiểu bối Chân Thần Cảnh, đứa trẻ hơn một nghìn tuổi đã là Đạo Cảnh đại viên mãn!

Chấn động như vậy, căn bản không thể nào dùng ngôn từ để biểu đạt.

Ngạo Vân Thiên Tôn cường đại cỡ nào, nhưng cho dù như thế, hắn lại bị uy áp của Diệp Viễn ép cho suýt chút nữa thổ huyết.

Dưới ánh sáng của Diệp Viễn, Ngạo Vân Thiên Tôn ảm đạm giống như ngôi sao nhỏ trên bầu trời, gần như không nhìn thấy.

Giờ khắc này, Ngạo Vân Thiên Tôn thầm mong đấu đan mau chóng kết thúc, hắn sắp không chịu được nữa rồi.

Cảm giác nhục nhã mạnh mẽ, điên cuồng xông lên đầu.

Hắn biết rõ, Diệp Viễn nhất định là phát hiện thủ đoạn của hắn nên mới dùng phương thức mãnh liệt như vậy tới tấn công hắn.

Chỉ là, vì sao gia hỏa này có thể ngăn cản tấn công thần hồn của mình?

Hắn cho là mình làm thần không biết quỷ không hay, nhưng ai biết được căn bản không làm gì được Diệp Viễn.

“Hay là… hay là trực tiếp từ bỏ nhận thua!” Trong lòng Ngạo Vân Thiên Tôn đắng chát thầm nghĩ.

“Ha ha, đường đường đan thần thất tinh, thực lực yếu như vậy sao? Đúng là khiến người ta thấy vọng mà!” Đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến tiếng giễu cợt của Diệp Viễn.

Ngạo Vân Thiên Tôn cắn răng một cái, nói: “Tiểu tử, ngươi…. ngươi đừng kiêu ngạo, để ngươi xem một chút thực lực của bản tôn!”

Thiên Tôn tự có kiêu ngạo của Thiên Tôn, Diệp Viễn nhẹ nhàng tấn công một đòn này, Ngạo Viên Thiên Tôn sao có thể chịu được, gắn cắn răng liền phun trào lần thứ hai.

Chỉ là khí thế của hắn còn chưa xuất hiện, đã bị Diệp Viễn không chút nào lưu tình đập chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK