Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn uống một ngụm linh trà, cười nói: “Ha ha, tính cách đó của thành chủ đại nhân đúng thật là kiêu ngạo đến tận trời!”

Hắn nhớ lại xung đột với Nhậm Tinh Thuần ở Lâm Lang Các, cũng không còn gì để nói.

Rõ ràng là Nhậm Tinh Thuần tới để khuyên can hòa giải, kết quả lại là gây lộn với mình. Tính cách thế này, cũng chẳng có ai có nữa.

“Ha ha, nếu như thành chủ đại nhân không có khí phách như vậy thì làm sao có thể áp đảo được Tào gia, quản chế Vô Phương Thành như một cái thùng sắt vậy được?” Ngũ Huyền cười nói.

Ba người đang nói chuyện thì có hạ nhân tiến vào thông báo: “Diệp công tử, Nhậm Dục Kiệt đại nhân của phủ thành chủ dẫn theo một người phụ nữ tới câu kiến.”

Nhậm Đông vừa nghe vậy thì sững người: “Hả? Phụ thân tới đây làm cái gì, lẽ nào là tìm ta có việc gì hay sao?”

Diệp Viễn giật mình, gật đầu nói: “Mời bọn họ vào đây đi!”

Không bao lâu sau, Nhậm Dục Kiệt đi trước dẫn Nhậm Hồng Lăng vào, Diệp Viễn và Ngũ Huyền nói chuyện hợp ý với nhau, dường như là không để ý tới hai người bọn họ.

Diệp Viễn cũng cho rằng Nhậm Dục Kiệt tới là để tìm con trai, không có chút quan hệ nào với hắn cho nên cũng không quan tâm.

Mà khi Nhậm Hồng Lăng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, lại kích động đến toàn thân phát run, nước mắt không ngăn được trào ra.

Nhậm Dục Kiệt thấy Nhậm Đông thì sững người: “Dõng Nhi, sao con lại ở đây?”

Nhậm Đông cũng sững người: “ô, phụ thân, cô cô, chẳng lẽ không phải hai người đến tìm con sao?”

Nhậm Dục Kiệt lắc đầu, chỉ Diệp Viễn nói: “Bọn ta đến đế tìm nó.”

“Hả, hai người tìm sư phụ làm gì?” Nhậm Đông nghi hoặc hỏi.

“Sư phụ?” Nhậm Dục Kiệt cũng nghi hoặc hỏi lại.

Diệp Viễn nghe được đoạn đối thoại phía bên này thì không khỏi ngoái đầu nhìn qua.

Vừa ngoảnh đầu lại, nhất thời cả người hắn cứng đờ, trên mặt chợt lộ ra vẻ vul mừng như điên.

“Mẫu thân, sao người lại ở đây? Ha ha, đúng thật là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu! Con còn bảo Tử Huy huynh đi tìm người và phụ thân, không ngờ người đã tự tìm đến rồi!” Diệp Viễn nháy mắt đã lắc mình tới trước mặt Nhậm Hồng Lăng, giữ chặt cánh tay của bà thân thiết nói.

Nhậm Hồng Lăng lại biến sắc vội vàng nói: “Mau! Mau đi cứu phụ thân con, còn chậm nữa là không kịp mất!”

ở một chỗ trong khu rừng rậm bên ngoài thành, Diệp Hàng bị mấy tên võ giả áp giải đến một khu đất trống.

Tên võ giả cầm đầu, rõ ràng là một cường giả Hồn Hải cảnh tầng chín!

Nếu như Diệp Viễn ở đây thì sẽ lập tức nhận ra, người chủ trì hành hình Diệp Hàng lại chính là Từ Tử Huy!

Sáng hôm nay Từ Tử Huy nhận được mệnh lệnh của Nhậm Tinh Thuần, bảo hắn mang theo mấy người áp giải một phạm nhân ra bên ngoài thành xử tử.

Từ Tử Huy cũng không coi là chuyện gì to tát, dẫn theo mấy người qua đây.

Thậm chí phạm nhân này phạm tội gì, Từ Tử Huy còn không biết.

Đương nhiên, hắn cũng không có hứng thú muốn biết.

Chỉ là một võ giả Ngưng Tinh cảnh hậu kỳ mà thôi, chưa đủ để lọt vào mắt hắn.

Trong lòng hắn vẫn còn một chút oán hận, thành chủ đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, hành hình một tên Ngưng Tinh Cảnh hậu kỳ mà lại bắt một Hồn Hải Cảnh tầng chín như hắn tới áp trận.

Đúng thật cho là mình ăn no không có việc gì làm chắc?

Hắn nào đâu có biết, Nhậm Tinh Thuần là không hi vọng việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, cho nên ngay cả tội danh cũng không nói với hắn.

Cho dù là năm đó Nhậm Hồng Lăng bỏ trốn cùng Diệp Hàng, Nhậm Tinh Thuần cũng phong tỏa tất cả mọi tin tức, Từ Tử Huy chỉ biết Nhậm Hồng Lăng bị bệnh chết mà thôi.

“Được rồi, ra tay ở chỗ này đi, làm cho sạch sẽ gọn gàng một chút.” Từ Tử Huy hơi thiếu kiên nhẫn nói.

Diệp hàng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, hắn không ngờ Nhậm Tinh Thuần không thông tình đạt lý đến mức như vậy, lại thực sự nhẫn tâm muốn giết chết con rể của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK