Thanh âm dễ nghe như thế nhưng hiện thực lại lãnh khốc như vậy.
Mặc dù đang ở trên đường phố huyên nào, nhưng mà toàn thành đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có giọng nói dễ nghe này vang vọng.
Lữ Tử Y cứ như vậy nhẹ nhàng đi tới, giống như là tiên tử trên trời hạ phàm.
Bộ dung mạo kia, khiến chúng sinh trở nên điên đảo.
Nhưng mà lúc này ở trong mắt Diệp Viễn, đây chỉ là cái đầu lâu.
Đầu lâu màu hồng!
Nàng vô tình, nàng lạnh lùng, nàng khinh thường chúng sinh.
Ở trong mắt nàng, bản thân mình chính là bầu trời, không ai được phép làm trái.
“Đại nhân, ngài đi mau! Không đi thì sẽ không kịp nữa!”
“Đại nhân, ta tên là Khương Minh!”
…
Mấy câu Khương Minh nói với Diệp Viễn, vẫn còn văng vẳng bên tai.
Diệp Viễn cũng là lần đầu tiên gặp võ giả Thần Quân Cảnh trẻ tuổi này, hắn có thể nhìn thấy trong mắt đối phương sự sùng bái đối với mình.
Hắn là vô tội.
Nhưng mà, nữ nhân này lại cứ như thế giết hắn ở trước mặt mình!
Tội không thể tha thứ!
Một cỗ sát ý lạnh như băng, trong nháy mắt quét ngang toàn bộ đường phố.
Trên đường phố, nhiệt độ giống như là chợt hạ thấp xuống vài lần.
Mặt Lữ Tử Y không biến sắc nhìn Diệp Viễn, dùng ánh mắt thương hại thản nhiên nói: “Ngươi vì một tên tiện dân mà phẫn nộ? Đúng thật là đáng thương! Như thế, cũng hiện ra sự vô dụng của ngươi! Ngươi không cứu được hắn, cũng như không cứu được chính bản thân ngươi.”
Không phải Diệp Viễn không muốn cứu, mà vừa rồi một kiếm này tới quá đúng lúc, thời cơ quá chuẩn.
Trong lòng hắn đang lo lắng cho đám người Bạch Quang, khẽ động thân chính là lấy ra toàn lực. Chỉ là thân hình hắn vừa mới động, kiếm lại ở hướng khác lao đến, hắn cản bản không kịp quay trở về cứu.
Mặc dù hắn biết pháp tắc không gian, cũng không kịp!
Trong hai tròng mắt Diệp Viễn hoàn toàn lạnh lẽo, chất vấn: “Trong mắt ngươi, mạng ngươi giống như chuyện vặt thế nào? Ngươi nhằm vào ta, tại sao lại phải xuất thủ với một người không liên quan!”
Vẻ mặt Lữ Tử Y bình tĩnh nói: “Chỉ là tiện dân mà thôi, giết cũng đã giết rồi, ngươi có thể làm gì được ta? Huống hồ, hắn cũng không phải là không liên quan, hắn mật báo với ngươi. Báo tin cho phản nghịch, cùng tội với phản nghịch!”
Đặng Úy ở một bên bật cười nói: “Đúng thật là gia hỏa ngu xuẩn, rõ ràng bản thân mình kém như vậy, vẫn còn muốn chia lòng thương cảm cho tiện dân này, thật không biết là hắn làm thế nào để tu luyện đến cảnh giới này nữa.”
Đái Dương cũng bật cười nói: “Tiểu tử, tốc độ tu luyện của ngươi đúng là rất nhanh, chúng ta nhận được tin tức, ngươi có thể đã đột phá Chân Thần Cảnh, không ngờ được đã là Chân Thần tầng ba. Có điều… vẫn là quá yếu!”
Lữ Tử Y thản nhiên nói: “Cây không rễ, giống như bèo không có nước, cảnh giới cao tới đâu cũng là vô dụng.”
Ba người, ngươi một câu ta một câu, các võ giả hoàng thành Thiên Ưng nghe đến cả người không thoải mái.
Ở trong mắt những thiên kiêu chi tử này, những người bọn họ căn bản chẳng là cái thứ gì cả.
Thêm một người, bớt một người, đối với những thiên kiêu chi tử này mà nói, căn bản không quan trọng.
Đương nhiên, ở toàn bộ Thông Thiên Giới này đều là như vậy.
Chỉ là bọn họ sau khi sống dưới sự quản lý của Diệp Viễn, đã cảm thấy đây là một cõi cực lạc.
Diệp Viễn không giống với những thiên kiêu chi tử cao cao tại thượng này!
Hắn sẽ vì một con dân không liên quan mà lửa giận ngút trời.
Loại cảm giác ấm áp này, là thứ từ trước tới giờ bọn họ chưa từng được cảm nhận qua.
Diệp Viễn nhìn Lữ Tử Y, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Ba người các ngươi, mở miệng ngậm miệng đều là tiện dân, thật sự coi mình là rồng phượng trong loài người sao? Trong mắt ta, các ngươi mới là tiện dân chân chính!”
Trong giọng nói của hắn đều là sự trào phúng.