Diệp Viễn cười nói: “Hôm nay đệ chỉ có thực lực Ngưng Tinh tầng tám, kiếm ý của cảnh giới sau Ngưng Tinh cảnh căn bản không thể đạt được trình độ tương ứng. Có điều theo tình hình trước mắt mà nói, thì cũng đủ để cho các vị sư huynh đệ cảm ngộ ý cảnh rồi.”
Thật ra lĩnh ngộ của Diệp Viễn về kiếm ý không chỉ có vậy, những chữ “Kiếm” này, hắn chỉ dùng Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết mà khắc ra.
Nếu Diệp Viễn dùng Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm Ý để khắc thì e rằng ngay cả Linh Dịch cảnh Mạc Vân Thiên cũng không hiểu được.
Ý cảnh của chân ý vô thượng vốn dĩ không phải là thứ mà võ giả ở hạ giới có thể lĩnh hội.
Ánh mắt của Mạc Vân Thiên không tự chủ lại nhìn về phía bốn mươi lăm chữ “Kiếm” lần nữa, chỉ thấy mỗi chữ “Kiếm” đều không hoàn toàn giống nhau, mỗi chữ có một phong tao riêng.
Mạc Vân Thiên biết đây là do ý cảnh ẩn chứa trong mỗi chữ khác nhau tạo nên!
Xem ra, con đường lĩnh ngộ chân ý này, hắn vẫn còn cách một khoảng rất xa!
“Nếu như đệ tính không lầm, e là thông đạo hai giới còn khoảng hai tháng nữa mới mở ra. Khoảng thời gian này, huynh hãy để cho các sư huynh đệ đến đây cảm ngộ kiếm ý đi!” Diệp Viễn nói chuyện.
Chính điện của Thiên Càn Tông, nay đã trở thành chính điện của Tử Thần Tông.
Từ sau đại hội tông môn nam vực, Tử Thần Tông liền thừa cơ chiếm lấy, biến nơi đây thành đại bản doanh của mình.
Thế nhưng lúc này, bầu không khí trong điện chính tương đối ngột ngạt.
Thái Thượng trưởng lão Mã Nghĩa tử trận khiến cho tất cả mọi người của Tử Thần Tông trở tay không kịp, bao gồm cả tông chủ Hà Minh Đức.
Hà Minh Đức bộ dáng trung niên, chỉ một cái phất tay cũng lộ ra phong thái của tông sư một phái.
Có điều giữa hai lông mày hắn mang một cỗ khí hung ác nham hiểm, đây cũng là điểm phá hỏng khí chất của hắn.
Nam vực hiện tại, có ai mà không biết bề ngoài hắn tỏ ra lương thiện nhưng bên trong lại chứa đầy hiểm ác, bao nhiêu năm ở địa vị tông chủ hắn chỉ lấy cảnh giới Hồn Hải cảnh tầng một để gặp người khác, cho đến ngày cái gọi là đại hội tông môn nam vực kia hắn mới khiến cho ai nấy đều kinh ngạc, trấn áp tất cả các tông chủ và Thái Thượng trưởng lão.
Nam vực hiện giờ có thể nói là thiên hạ của riêng hắn rồi.
Chỉ là đệ nhất nam vực hiện giờ lại gặp phải một phiền toái không hề nhỏ.
Lúc này, sáu đại tông môn còn lại thì đã có năm đại tông môn bị san bằng hoàn toàn, chỉ còn lại u Vân Tông yếu nhất vậy mà lại giáng cho Tử Vân Tông một đòn đau đớn!
“Việc u Vân Tông dựa vào đại trận hộ tông giết chết Mã Nghĩa, các vị có ý kiến gì không?” Hà Minh Đức bình tĩnh nói, nhìn không ra hỉ nộ ái ố của hắn lúc này.
“Theo như ta nghĩ, chắc chần là Mã Nghĩa đã chủ quan, nên mới bị đám u Vân Tông rác rưởi bất ngờ tập kích thuận lợi! Đại trận hộ tông dễ dàng giết chết cao thủ Hồn Hải cảnh, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?” Một tên Thái Thượng trưởng lão Hồn Hải cảnh nói.
“Đúng thê’ đại trận hộ tông của u Vân Tông chỉ là trận pháp cấp bốn hạ phẩm, Nếu nói Mã Nghĩa không công phá được thì ta còn tin, chứ nếu nói hắn bị đại trận giết chết dễ dàng thì có đánh chết ta cũng không tin! Trong đó chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết!”
“Tông chủ, để ta dẫn người đi, giết sạch toàn bộ đám tiểu tặc đó!”
Mười mấy tên trưởng lão Hồn Hải Cảnh mồm năm miệng mười nhao nhao lên, đa số đều không tin rằng đại trận hộ tông của u Vân Tỏng có thể dễ dàng giết chết Mã Nghĩa.
Sức mạnh của cường giả Hồn Hải Cảnh đã ăn sâu vào lòng người, nội tình của tám đại tông môn mọi người ai cũng đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Đại trận hộ tông của tám tông, nhiều lắm cũng chỉ đối phó được với công kích của võ giả Hồn Hải trung kỳ, còn nếu muốn giết chết Mã Nghĩa thì làm gì có chuyện dễ dàng như thế.
Càng không nói, vốn dĩ lúc này u Vân Tông không hề có cường giả Hồn Hải Cảnh tọa trấn.
Hà Minh Đức nghe được thì phiền não một hồi, phất tay nói: “Đều câm miệng lại hết cho ta! Không thể giết chết cái gì? Lẽ nào thi thể của Mã Nghĩa là các đệ tử dùng đất sét mà đắp thành hay sao? Các người dùng não mà nghĩ có được không? Phong Hoàng bệ hạ sắp mở thông đạo hai giới, phát động thánh chiến, nếu như không thể thống nhất nam vực trở thành căn cơ ở Vô Biên giới khi bệ hạ đích thân tới thì chúng ta đều không gánh vác nổi!”
Nghe những lời này, đám người lập tức thức thời im miệng.
Phong Hoàng trách tội xuống không phải là chuyện đùa.