Diệp Viễn hiểu về thần hồn vô cùng rõ, rất nhanh đã phát hiện ra điều quái lạ trong đó.
Thần hồn lớn mạnh quá nhanh liền giống như bị một nguồn lực xé rách thì tự nhiên sẽ có loại cảm giác đau đớn như vậy.
Chỉ cần Diệp Viễn củng cố tốt thần hồn thì sẽ có thể tiếp tục thông qua cái âm tiết này mà phát triển thần hồn lớn mạnh.
Biết được đầu đuôi câu chuyện trong đó, tất nhiên Diệp Viễn sẽ không dám tùy tiện thi triển nữa. Sau khi nuốt mấy viên đan dược bồi bổ thần hồn hắn lập tức bắt đầu củng cố thần hồn.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Viễn tiếp tục mãnh tiến, chưa bại một lần.
Mười ba ngày trôi qua, những người vẫn duy trì được thành tích bất bại chỉ còn lại Nạp Lan Sơ, Diệp Viễn và tên Trương Thiên Dực kia.
Thực lực của Trương Thiên Dực thật sự rất cường hãn, mấy lần đụng phải đối thủ có thực lực cường đại đều chém cho đối phương ngã ngựa.
Trong khi đó hắn được cho là người có thực lực chỉ đứng sau Nạp Lan Sơ và Ngũ Kiếm Đồng.
Xem ra hôm nay cái danh hiệu đó lại là một trò cười.
Đừng nói là Trương Thiên Dực, ngay cả thực lực của Hàn Phong so với hắn còn mạnh hơn không ít.
Chỉ là đối với Diệp Viễn mà nói thì cảm xúc mãnh liệt của cuộc so tài đem lại cho hắn hiển nhiên không bằng với việc thần hồn được tăng trưởng.
Thời gian mười ba ngày, so với trạng thái đại viên mãn thì thần hồn của Diệp Viễn ước chừng lại cường đại hơn xấp xỉ hai thành!
Cho tới bây giờ Diệp Viễn vẫn không biết thần hồn của võ giả dưới trạng thái đại viên mãn vẫn có thế đề cao đến trình độ như vậy.
Dựa theo sự tăng trưởng của thần hồn thì nguyên lực cũng theo đó mà nước dâng thuyền cao. Rốt cuộc đến tối ngày thứ mười bốn, Diệp Viễn nhất cử đột phá đến Thần Du cảnh tầng chín.
Diệp Viễn phát hiện loại tăng trưởng vượt mức này của thần hồn giúp cho việc cảm ngộ cảnh giới của hắn được đề cao rất nhiều.
Cũng là Thần Du cảnh tâng chín nhưng thể ngộ cùng với đời trước hoàn toàn khác nhau.
Tập trung vào “Đạo” của Thần Du Cảnh thì sự biến đổi trong tâm cảnh của Diệp Viễn càng trở nên rõ rệt.
Thuận theo sự thâm sâu của cảm ngộ, trong lúc bất tri bất giác Diệp Viễn đã đạt đến Thần Du cảnh tầng chín đỉnh phong, khoảng cách với đột phá Vô Lượng cảnh chỉ còn một bước cuối cùng.
Diệp Viễn chuyên chú vào tu luyện, trong chớp mắt thời gian đã trôi qua một đêm.
Hôm nay, Diệp Viễn sắp phải đối mặt với đối thủ được cho là mạnh nhất cuộc so tài lần này — Nạp Lan Sơ.
Trước khi Diệp Viễn xuất hiện, dường như trong nội bộ đã định Nạp Lan Sơ là hạng nhất.
Cuộc so tài tiến hành tuyển chọn đến hiện tại, có không ít cường giả định khiêu chiến với địa vị vương giả của Nạp Lan Sơ nhưng đều bị thất bại, không có một ngoại lệ nào.
Bây giờ thế kiềng ba chân, có hy vọng khiêu chiến với địa vị vương giả của Nạp Lan Sơ nhất chính là Diệp Viễn và Trương Thiên Dực.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người cuộc tỉ thí ngày hôm nay hẳn là sẽ quyết định ai được hạng nhất của cuộc so tài lần này, cũng quyết định danh sách tiến nhập vào Xích Hà Cốc là thuộc về những ai.
Mặc dù thực lực của Trương Thiên Dực thật sự rất mạnh nhưng sau cùng vẫn chưa có lĩnh ngộ chân ý vô thượng, chỉ sợ khi thật sự đối đầu với hai vị kia thì hơn phân nửa là muốn thua.
“Trong một đêm Diệp Viễn đã đột phá! Lần này sức lực của Diệp Viễn càng thêm mạnh rồi.”
“Một tầng tiểu cảnh giới thì có ích lợi gì? Trừ phi hắn có thể đột phá lên Vô Lượng cảnh, nếu không thì khoảng cách với Nạp Lan Sơ vẫn thua một tầng đại cảnh giới. Cũng giống như cảm ngộ chân ý vô thượng, loại chênh lệch này khó mà bù đắp được!”
“Ha, vậy thì sao? Không phải Hàn Phong đã lĩnh ngộ chân ý vô thượng nhưng vẫn thua dưới tay Diệp Viễn sao?”
“Ngươi chớ nhầm, cho đến hiện tại Nạp Lan Sơ vẫn chưa xuất ra thực lực chân chính mà đã càn quét sạch đối thủ. Thực lực của Diệp Viễn rất mạnh nhưng sợ rằng nếu muốn thắng Nạp Lan Sơ thì vẫn còn chưa đủ.”
Đối với việc ai thắng ai bại của Diệp Viễn và Nạp Lan Sơ, đại chiến còn chưa mở màn thì mọi người đã triển khai bàn tán kịch liệt.