“Cái ý cảnh Sát Lục này thật đúng là thần kỳ, cứ giống như là khắc sâu vào trong thân thể ta, không khác là bao nhiêu với chân ý vô thượng mà ta đã lĩnh ngộ.”
Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, sát ý trong mắt dần dần biến mất.
Ba ngày nay, hắn vẫn luôn trải nghiệm về chân ý vô thượng Sát Lục vừa mới đạt được.
Diệp Viễn phát hiện ra cái chân ý vô thượng Sát Lục này có thể thu phát tuỳ ý, cảm giác không hề có nửa điểm vướng víu cho nên cảm thán nó thần kỳ.
Cảm ngộ ý cảnh giống như là công phu mài bằng nước đối với mỗi võ giả, không thể đi chút đường tắt nào.
Mà cái ý cảnh Sát Lục này lại là cái duy nhất không cần cảm ngộ mà vẫn có thể nắm giữ chân ý vô thượng. Chính vì vậy mới có nhiều người trẻ tuổi tuấn kiệt ở Thần Vực đi tới Loạn Ma Hải để tiến vào Tu La Tràng.
Trong số này, có không ít người đã cảm ngộ sẵn một môn chân ý vô thượng. Bây giờ có thêm một cái chân ý vô thượng Sát Lục thì thực lực bọn hắn sẽ được cải thiện đáng kể trong một thời gian ngắn.
Nhưng mà Diệp Viễn phát hiện, cái ý cảnh Sát Lục này có liên quan mật thiết với Quyết Sát Lệnh, giống như là dựa vào Quyết Sát Lệnh mà tồn tại.
Xem ra cái Quyết Sát Lệnh này mới chính là nội quy duy trì hoạt động của toàn bộ Tu La Tràng! Nhưng mà, thật sự có chuyện tốt như vậy sao?
Đối với cái Quyết Sát Lệnh này, Diệp Viễn luôn có một loại cảm giác kỳ quái, thế nhưng cụ thể là kỳ quái ở điểm nào thì hắn cũng không nói rõ được.
Hắn từng dùng qua đủ loại phương pháp để kiểm tra Quyết Sát Lệnh, nhưng tìm hết mọi cách vẫn không nhận ra được chỗ nào không đúng.
Nhưng mà, đối với việc không cần làm gì cũng có thể đạt được một môn chân ý vô thượng thì Diệp Viễn vẫn phải lưu ý một chút.
"Ý cảnh Sát Lục đã có rồi, nhưng vẫn còn thiếu một môn võ kỹ xứng tầm. Xem ra phải đi đến cửa hàng Tu La một chuyến.”
...
Nhìn thấy Diệp Viễn tiến vào cửa hàng Tu La một lần nữa, vẫn là người thị nữ lần trước đi đến tiếp đãi hắn. Chỉ là lúc này nàng lại trở nên nhiệt tình vô cùng.
“Tư Nhân chúc mừng công tử đại sát tứ phương tại tầng thứ hai, lần này công tử tới có phải vì muốn chọn lựa võ kỹ Sát Lục hay không?” Thị nữ nói.
Diệp Viễn cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ rằng cô nương này lại có thể đoán được ý đồ khi đến đây của mình.
Dường như nhìn ra được tâm tư của Diệp Viễn, Tư Nhân cười nói: “Bình thường những võ giả vừa trở thành Hồn Tướng bốn sao đều sẽ tới cửa hàng Tu La để lựa chọn võ kỹ.”
Lúc này Diệp Viễn mới chợt hiểu, nói: “Vậy ở nơi này của các người, có võ kỹ nào… lợi hại hay không?”
"Tất nhiên là có, nhưng mà võ kỹ lợi hại đều cất kỹ ở nội các, chỉ là...” Nói đến đây, Tư Nhân không khỏi lưỡng lự chốc lát.
“Ngươi là đang lo lắng điểm tích lũy của ta không đủ?” Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn nói.
Nếu thị nữ này biết điểm đánh cược của mình và Lỗ Lễ Thành thì sẽ biết mình có bao nhiêu điểm tích lũy.
Hiện tại trong tay hắn có bốn mươi điểm tích lũy, chẳng lẽ không đủ mua một bộ võ kỹ?
Thị nữ gật đầu nói: "Những võ kỹ bình thường thì công tử cũng chướng mắt. Võ kỹ thật sự lợi hại của ý cảnh Sát Lục thì ít nhất cũng cần đến tám mươi điểm tích lũy, thậm chí nhiều cái còn cần đến hai trăm điểm tích lũy trở lên!”
Diệp Viễn nghe vậy cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, giá bán của một môn võ kỹ kinh khủng như vậy, chuyện này cũng quá bất hợp lý rồi?
"Trước hết cứ mang ta vào xem một chút!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Theo Tư Nhân vào bên trong các, Diệp Viễn cũng bị dọa cho giật mình. Về võ kỹ của Ý Cảnh Sát Lục lại có hơn mười bản, từ cấp bảy đến cấp chín hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng mà có một điểm chung chính là giá cả của những võ kỹ này đều vô cùng cao.
Cho dù là võ kỹ cấp thấp nhất là cấp bảy thì giá cả cũng đã đến hai ba chục điểm tích lũy.
Còn như võ kỹ cấp chín, thì đều là năm mươi điểm tích lũy khởi bước.
Diệp Viễn liếc một cái, ánh mắt dừng lại ngay chính giữa một môn võ kỹ.
"Giá cả của < Sát Lục Kiếm Quyết > này cũng quá bất hợp lý đi?” Diệp Viễn chỉ vào môn võ kỹ này, không nói nên lời.
Cái võ kỹ này tên là < Sát Lục Kiếm Quyết > có giá vô cùng khủng bố, năm trăm điểm tích lũy!
Tư Nhân cười nói: “Cái < Sát Lục Kiếm Quyết > này là vật trấn thủ của cửa hàng Tu La chúng ta, có người nói môn tu luyện môn võ kỹ này tới cực hạn, thậm chí có thể sánh ngang với Thập Đại Thần Vương! Chẳng lẽ công tử không cảm thấy nó đáng có cái giá như thế này hay sao?”
Diệp Viễn vừa nghe xong cũng không khỏi cảm thấy hứng thú. Nếu như một môn võ kỹ có thể đạt được trình độ của Thập Đại Thần Vương thì đừng nói là năm trăm điểm tích lũy, thậm chí một nghìn điểm tích lũy cũng không đắt.
Chỉ là lời này từ trong miệng của một thị nữ nho nhỏ nói ra thì có bao nhiêu độ tin cậy?
“Thập Đại Thần Vương? Ha ha, toàn bộ Loạn Ma Hải, có nhân vật sánh ngang với Thập Đại Thần Vương sao?” Diệp Viễn cười như không cười nói.
Tư Nhân hơi vui vẻ nhìn Diệp Viễn nói: “Thần Vực không biết có bao nhiêu Thần Vương, thế nhưng dù sao có thể trở thành tồn tại như Thập Đại Thần Vương thì cũng chỉ có mười người như vậy thôi. Võ kỹ có mạnh bao nhiêu, cũng phải cần có người mạnh mẽ để tu luyện. Người khác không thể tu luyện đến cảnh giới của Thập Đại Thần Vương không có nghĩa là công tử người cũng không làm được. Công tử, ta nói như vậy có đúng hay không?”
Tư Nhân nói xong, phát hiện ánh mắt chính trực của Diệp Viễn nhìn thẳng vào nàng, hắn cười như không cười nói: “Xem ra, cô nương rất hy vọng ta tu luyện môn võ kỹ này!”
Trong lòng Tư Nhân hiện lên một vẻ bối rối, không ngờ tên tiểu tử trước mắt này lại mẫn cảm đến vậy.
“Làm… làm gì có? Chỉ là công tử hỏi thì tỳ nữ trả lời vấn đề của công tử mà thôi.” Tư Nhân vội vàng nói.
“Ha ha, coi như ngươi có đặt bẫy, thì Diệp Viễn ta cũng có gì phải sợ chứ! Môn công pháp này, ta lấy! Nhưng mà… Tư Nhân cô nương có thể chỉ ta cách làm thế nào mới có thể thu được càng nhiều điểm tích luỹ hay không?” Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn xem lướt qua một lượt tất cả các công pháp, rất hiển nhiên môn < Sát Lục Kiếm Quyết > này thích hợp với hắn nhất.
Diệp Viễn có thể cảm giác được, phía sau cái Tu La Tràng này có một đôi bàn tay to lớn đang âm thầm điều khiển mọi thứ.
Mặc kệ là ý cảnh Sát Lục hay là võ kỹ thì rất có khả năng đều là một cái bẫy.
Nhưng mà có thể đùa bỡn nhiều thiên tài trong tay như vậy thì phía sau nhất định có một âm mưu kinh thiên động địa!
Đối với Diệp Viễn, có thể bình an vô sự là tốt nhất, nhưng nếu như đối phương không có mắt, muốn động chân động tay gì với mình thì hắn cũng sẽ không hề khách khí mà đáp lễ lại!
Tuy là Diệp Viễn cảm thấy không ổn, nhưng sự khát vọng về thực lực của hắn thì không gì sánh được.
Có thêm một môn chân ý vô thượng thì chính là chuyện cầu còn không được đối với Diệp Viễn.
Hắn tới Loạn Ma Hải này một mặt là vì Uẩn Thần Thạch, về mặt khác thì chính là vì môn chân ý vô thượng này.
Bây giờ lại có một võ kỹ nghịch thiên có thể so sánh với Cửu Dương Phần Thiên đang đặt trước mặt, nếu nói Diệp Viễn không động tâm là không thực tế.
Trong lòng Tư Nhân cười nhạt: Tu La Tràng tồn tại nhiều năm như vậy, thiên tài cũng không chỉ có một mình ngươi! Tự cho mình siêu phàm chính là bệnh chung của thiên tài! Nói cho cùng thì vẫn là không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thực lực cường đại!
"Phương pháp để thu được điểm tích lũy thì rất nhiều, nhưng có một điều đó chính là phải có cống hiến cho Tu La Tràng. Ta nghe nói, trong tay công tử có một viên Thiên Hải Linh Lưu Đan, nếu như công tử nguyện ý chuyển nhượng nó cho cửa hàng Tu La thì chúng ta nguyện ý thu mua với giá năm mươi điểm tích lũy.” Tư Nhân nói.
Diệp Viễn cũng không lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, cười nói: “Thiên Hải Linh Lưu Đan có thể sao? Vậy nếu như ta luyện chế ra đan dược khác có phải cũng có thể dùng để trao đổi điểm tích lũy hay không?”
Tư Nhân nói: “Vậy phải xem công tử luyện chế được dạng đan dược như thế nào, nếu như là giống với Thiên Hải Linh Lưu Đan thì có bao nhiêu chúng ta mua bấy nhiêu!”