Lãnh Thu Linh sắc mặt càng ngày càng lạnh, gần như khiến mấy người xung quanh ngưng tụ thành băng.
"Ha ha, nhiều năm không gặp như vậy, Trác công tử vẫn không biết xấu hổ như vậy! Bát tự của người ta còn chưa tới tay, ngươi đã ở đây gáy sớm, không sợ bị tự mình vả cho sưng mặt sao? "
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh Lãnh Thu Linh.
Trác Hàm nhìn kỹ một chút, lập tức nổi trận lôi đình!
“Diệp Viễn! Đúng là ngươi rồi! Xem chừng hôm nay vận may không mỉm cười với ngươi rồi, để ta xem, ai có thể cứu nổi ngươi đây!"
Vào khoảnh khắc Trác Hàm nhìn thấy Diệp Viễn, lửa giận trong lòng hắn ta bỗng cháy phừng phừng.
Ngoài mặt giận dữ là vậy nhưng trong lòng hắn ta cũng không kém phần khiếp sợ, mấy trăm năm nay không thấy, giờ gặp lại, cảnh giới Diệp Viễn vọt lên thiên thần tầng hai đỉnh phong.
Nói thật, tốc độ tu luyện cỡ này cũng không thua kém gì hắn ta!
Nhưng mà, chẳng phải tên này vẫn chỉ là một tên phế vật không đột phá được cảnh giới Thần Quân sao?
Phải biết rằng năm đó, lần đầu tiên gặp Diệp Viễn hắn ta mới chỉ là Quy Khứ Đại viên mãn.
Diệp Viễn nhìn Trác Hàm, cười nói: "Ta không cần ai phải cứu cả, đối phó với ngươi mà cần phải thêm người trợ giúp sao?"
Trác Hàm vừa nghe xong, hắn ta há miệng cười to: "Một thiên thần tầng hai như ngươi mà cũng lớn lối quá nhỉ! Hôm nay, ta sẽ đánh cho ngươi phải quỳ gối xuống đất xin tha!"
Lại nhớ đến chuyện vừa nãy có người nói rằng Lãnh Thu Linh và Diệp Viễn thân mật, gần gũi nhau khiến Trác Hàm nổi cơn ghen, thù mới hận cũ chồng chất lên nhau khiến hắn ta càng giận.
Sắc mặt Lãnh Thu Linh tái dần đi, nàng ta nói: "Trác Hàm, đây là phủ Thiên Lăng, không phải đế đô Thiên Thủy, chỗ này không đến lượt ngươi tới làm càn đâu!"
Trác Hàm nghe vậy thì càng giận, hắn ta đơ người mất mấy giây, Lãnh Thu Linh bênh vực người khác càng khiến lòng ghen tỵ của hắn ta như bùng cháy.
Trác Hàm nhìn Diệp Viễn, cười khẩy nói: "Hóa ra cũng chỉ là một tên hèn núp sau lưng nữ tử? Vừa hay, đây là Diễn Võ Trường, nếu nhà ngươi thật sự là nam tử hán, thì hãy đứng ra trước mặt ta đây, cùng tỉ thí với ta đi. Để Thu Linh biết, ai mới thực sự là người hợp với nàng ấy!"
Khuôn mặt Lãnh Thu Linh càng lúc càng tối sầm lại, tên Trác Hàm này thật sự làm càn quá mức rồi, dám nói ra những lời như vậy trước mặt bao nhiêu người.
Lãnh Thu Linh thậm chí còn không có một tí cảm giác nào với hắn ta, vậy mà tên này cứ dây dưa không dứt, thậm chí còn mặt dày cấm nàng gần gũi thân mật với người khác nữa chứ.
“Trác Hàm, vì niệm tình ngươi là khách cho nên ta mới nhịn ngươi nãy giờ. Nhưng nếu ngươi còn nói ra mấy lời nhăng cuội như này một lần nữa thì đừng trách ta không khách khí!" Lãnh Thu Linh nói.
Trác Hàm vẫn giữ nguyên trạng thái như cũ, hắn ta nhìn Diệp Viễn cười khẩy nói: "Đúng là bọn chuột nhắt nhát gan, chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân, không bằng rác rưởi!"
Diệp Viễn bình thản cười nói: "Việc ta có phải chuột nhắt nhát gan không khoan hãy nói đến, chỉ cần nói đến độ mặt dày của ngươi, tại hạ đây xin chấp nhận cúi đầu nhận thua."
Trác Hàm cười khẩy: "Về chuyện của ta và Thu Linh, chủ Cổ phủ hoàn toàn tán thành. Chưa hết, hiện giờ sư tôn đã đi đòi hôn hắn rồi, vậy thì cuộc hôn nhân này chẳng phải đã thành công hơn nửa rồi sao? Như thế thì ta đây mặt dày chỗ nào hả?"
Diệp Viễn cười nói: "Vậy sao? Thế ngươi có biết tại sao ta vốn không phải đệ tử ở phủ Thiên Lăng, nhưng lại có thể tùy ý ra vào chỗ này không hả? Còn nữa, thế ngươi có biết, suốt mấy năm nay ta và Thu Linh gần như ngày nào cũng ở cạnh nhau, từ sáng đến chiều đều ở chung với nhau không? Ngươi, bớt diễn lại."
Trác Hàm nghe xong mặt biến sắc, vậy mà nãy giờ hắn ta còn tưởng Diệp Viễn là đệ tử ở phủ Thiên Lăng, nhưng hóa ra lại không phải.
Khuôn mặt lạnh như băng của Lãnh Thu Linh bỗng xuất hiện nét ửng hồng hiếm có.
Thực ra thì cả nàng và Diệp Viễn đều hiểu rất rõ chính Cổ Thiên Khuyết cố tình tạo điều kiện cho hai người bọn họ có cơ hội gần gũi nhau.
Dù thân phận Diệp Viễn thần bí, nhưng hắn đã sớm được Cổ Thiên Khuyết tán thành rồi, nếu không thì làm gì có chuyện chỉ với một câu nói của Diệp Viễn mà suốt ba ngày liền hắn ta không lên đường chứ.