Tâm trạng của Bằng Vân lúc này hẳn là chẳng khác gì Lang Nha khi ấy.
Rõ ràng tốc độ của hắn nhanh hơn Diệp Viễn một chút, nhưng mỗi lần sắp bắt kịp Diệp Viễn, hắn đều bất ngờ cảm thấy thân thể nặng nề, làm tốc độ giảm xuống một chút.
Mà chỉ một chút đó, đã khiến hắn vĩnh viễn không thể đuổi kịp Diệp Viễn.
Loại cảm giác này, phiền muộn khó chịu cỡ nào không cần nói cũng biết.
Huyết mạch Côn Bằng không hổ là loại xuất sắc nhất về tốc độ trong các huyết mạch thần thú, mặc dù Diệp Viễn đã tu luyện Phong Lôi Cực Quang Độn Pháp tới cảnh giới tiểu thành nhưng so ra vẫn kém Bằng Vân một chút.
Diệp Viễn cũng không ngờ lão già Bằng Hâi này hành động quả quyết đến thế, nói giết liền giết không chần chừ!
Song trong lòng Diệp Viễn rất rõ ràng, lão cáo già này biết hôm nay Tử Phong hẳn phải chết, cho nên mới xuống tay nhanh nhẹn như vậy.
Diệp Viễn cũng là người cực kỳ quyết đoán, không có khả năng dễ dàng tha cho một cao thủ cấp sáu như Tử Phong sống sót, bởi việc này đối với hắn là một mối nguy cực lớn.
Mặt khác, Bằng Hải cũng muốn thông qua loại thủ đoạn này để dằn mặt mình, làm mình không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có điều… lão nghĩ nhiều quá rồi.
Chút thủ đoạn ấy, có thể khiến Diệp Viễn hắn kinh sợ sao?
“Tử Phong đã chết, có thể thả thiếu chủ được chưa? Ngươi nên biết, nếu ngươi giết thiếu chủ, thì cũng phải bỏ mạng chôn cùng. Không riêng gì ngươi, tất cả mọi người nơi đây đều phải chôn cùng thiếu chủ! Bao gồm cả ta!”
Nếu Bằng Vân đang ở dưới sự bảo vệ của Bằng Hải mà còn bị người ta giết chết, Bằng Hải tất nhiên không thể thoát tội. Như vậy, kết cục cuối cùng chính là, Bằng Hải giết sạch mọi người ở đây, sau đó tự sát.
Diệp Viễn nheo mắt nhìn Bằng Hải, tựa hồ nội tâm đang tranh đấu dữ dội.
“Trả lại cho ngươi cũng được, nhưng làm sao để biết bọn ta sẽ an toàn?
Ngươi biết đấy, Bằng Vân là lợi thế duy nhất của ta, nếu ta thả hắn xong, ngươi lại không chịu làm theo lời hứa, chẳng phải ta tự chìa cổ chờ chết sao?” Diệp Viễn nói.
Bằng Hải nhận ra Diệp Viễn đã có ý buông lỏng, không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Suy cho cùng thì hắn vẫn còn quá trẻ, tuy hành động quyết đoán, thông minh hơn người, nhưng chỉ cần hơi hù dọa một chút liền lo sợ ra mặt.
Song Bằng Hải vẫn không biếu lộ ra ngoài chút nào, vẫn tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Chuyện này đơn giản, ta có thể hạ lời thề thiên đạo, như vậy ngươi có thể yên tâm rồi chứ?”
Diệp Viễn nghe nói vậy, sắc mặt nhẹ nhàng hẳn đi, nói: “Ngươi lập lời thề thiên đạo đi đã!”
Bằng Hải như là đang sốt ruột cứu chủ, không hề do dự liền lập lời thề thiên đạo: “Ta Bằng Hải xin thề thiên đạo, chỉ cần Diệp Viễn thả Bằng Vân thiếu chủ, Bằng Hải ta tuyệt không giết hắn! Nếu trái lời thề này, xin Thiên đạo giáng trừng phạt!”
Nói xong, Bằng Hải nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Thế nào, hiện tại ngươi có thể yên tâm rồi chứ?”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, vẻ như rốt cuộc cũng có thể yên tâm với Bằng Hải.
Hắn đang định giao Bằng Vân lại cho Bằng Hải, chợt nghe Hùng Chiến hét lớn: “Diệp Viễn, đừng tin lão, người này chắc chắn không có ý tốt gì đâu!”
Bằng Hải không ngờ tới lúc này còn bị Hùng Chiến chặn ngang một chân, sẳc mặt không khỏi trầm xuống, nói: “Hùng Chiến, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ta đã lập lời thề thiên đạo, ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn ta tự sát ngươi mới hài lòng?”
Hùng Chiến nghe vậy bèn khựng người, không biết phân bác thế nào cho phải.
Hắn chỉ lờ mờ thấy có gì đó không Ổn, cho nên mới lên tiếng nhắc nhở. Nhưng muốn hắn nói rõ ràng, hắn lại không rõ không ốn ở chỗ nào.
Nói cho cùng, đầu óc của Hùng tộc vẫn không được linh hoạt cho lắm.
Diệp Viễn chỉ cười nhẹ, nói: “Tiền bối Bằng Hải đã hạ lời thề độc, cũng đã giết Tử Phong, đương nhiên có thể tin tưởng. Đón lấy này!”