Thần sắc Chu Úc cứng đờ, vui sướng nhất thời tan thành mây khói.
Đây… thế này còn yếu sao?
Vậy cường đại trong miệng đối phương, là như thế nào?
Mọi người hút vào một ngụm khí lạnh, mạnh mẽ như Chu Úc, cũng không đỡ nổi một kiếm của Cốt Ma Thiên Tôn.
Một kiếm này, rốt cuộc mạnh như thế nào?
Ở trong mắt bọn họ, Chu Úc đã gần như vô địch, đến trong miệng Cốt Ma Thiên Tôn lại biến thành quá yếu.
Đánh giá này, rất khiến cho người ta sụp đổ!
“Tiền bối lấy cảnh giới Thiên Tôn thi triển một kiếm này, lại đánh giá ta quá yếu, ta… không phục!” Chu Úc cắn răng nói.
Đối với những thiên kiêu chi tử như bọn họ mà nói, loại vũ nhục này so với giết hắn còn khó chịu hơn
Cho nên, mặc dù biết thực lực Cốt Ma Thiên Tôn thông thiên, nhưng Chu Úc vẫn thể hiện không phục.
Cốt Ma Thiên Tôn nhìn về phía hắn, thản nhiên nói: “Thiên tài ở thời đại của chúng ta, có thể ung dung đánh bại kiếm đầu tiên của ta.”
Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên.
Một kiếm kinh khủng như vậy lại có thể ung dung đánh bại?
Rốt cuộc thiên tài ở thời đại kia khủng bố đến mức nào?
Bọn họ không hề nghi ngờ tính chân thực của lời nói này, bởi vì Cốt Ma Thiên Tôn hoàn toàn không cần nói khoác chuyện như này với bọn họ.
“Tiếp theo.”
Cốt Ma Thiên Tôn không thèm để ý tới vẻ khiếp sợ của mọi người, giơ tay lên chỉ về phía Tống Ngọc.
Sắc mặt Tống Ngọc trắng bệch, dựa vào thực lực của hắn là tuyệt đối không đỡ được một kiếm này.
Đột nhiên, một đạo thân ảnh cản trước mặt hắn, thản nhiên nói: “Tiền bối, ta tới thử đi.”
Nhìn bóng lưng này, trong mắt Tống Ngọc tràn đầy cảm kích, nghẹn ngào nói: “Diệp… Diệp huynh.”
Diệp Viễn quay đầu, cười nói: “Một kiếm này có chút thú vị, ta muốn thử xem, để ta tới đi.”
Vẻ mặt Tống Ngọc cảm động, gật đầu nói: “Diệp huynh cẩn thận!”
Diệp Viễn gật đầu, quay về phía Cốt Ma Thiên Tôn, nói: “Tiền bối, ra tay đi.”
Cốt Ma không nói hai lời, lại đâm một kiếm ra.
Đối mặt với một kiếm này, rốt cuộc Diệp Viễn cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó.
Cốt Ma Thiên Tôn lấy thần nguyên của Chân Thần tầng hai thúc động một chiêu, nhưng uy lực một chiêu này, đủ để giết chết một Chân Thần tầng bốn trong nháy mắt.
Cùng cảnh giới, căn bản là người vô địch.
Cảm nhận được kiếm ý lạnh thấu xương, Diệp Viễn trực tiếp rút kiếm ra.
“Kiếm… Không… Minh!”
Trong nháy mắt, một cỗ khí tức hủy diệt không gian tản mát ra.
Tất cả người khí vận chi tử, sắc mặt biến sắc.
Thật đáng sợ!
Đột nhiên con ngươi Phong Tiếu Thiên co lại, kinh hô: “Tới rồi! Chính là một chiêu này!”
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn Diệp Viễn thi triển một kiếm này từ đầu đến cuối, loại cảm giác kinh diễm kia, giống như là hắn nhìn thấy một cô nương xinh đẹp, tim đập thình thịch.
Một kiếm này, kinh diễm vô song!
Lần trước, hắn chỉ thấy kết quả, chưa được nhìn thấy quá trình.
Lần này, hắn đã được thấy toàn bộ.
Hắn thật sự khó có thể tường tượng được, trên đời này lại có thể có người thi triển ta được một kiếm chiêu hoàn mỹ như vậy.