Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thế mà Hổ Gia lại ra tay, Hổ Gia chính là một võ giả tứ hồn tinh chân chính, là cao thủ xếp thứ ba ở tầng thứ nhất đấy!"

"Hổ Gia đã thắng hơn một trăm trận, đối thủ chưa từng có người sống. Thắng liên tiếp hai mươi trận là có thể lên tầng thứ hai, nhưng hắn lại cố tình ở tại tầng thứ nhất, hiển nhiên là muốn củng cố thực lực!"

"Nhóc con này chết chắc rồi, không ngờ gặp phải Hổ Gia. Người mới nên khiêm tốn một chút, ngông cuồng như vậy không phải là đi tìm chết sao!"

Đại hán cường tráng lên sân, làm cho tinh thần của tất cả mọi người rung lên.

Vừa rồi Diệp Viễn đã dọa sợ tất cả mọi người, nhưng với gương mặt mới như Diệp Viễn thì theo bản năng mọi người đều không ủng hộ.

Ở tầng thứ nhất, sức mạnh của Vương Đông đã ăn sâu vào lòng người.

Hắn bị Diệp Viễn xử lý trong một quyền, trong lòng mọi người vẫn là cho rằng Vương Đông khinh địch.

Nhưng lần này là Hổ Gia có thực lực rất mạnh nên bọn họ không cho rằng Diệp Viễn sẽ thắng.

Hổ Gia cầm một đôi búa Tuyên Hoa trong tay trông vô cùng dũng mãnh.

Trên thực tế, có rất ít người có thể buộc hắn sử dụng vũ khí. Nếu không vì một quyền kia của Diệp Viễn quá mức chấn động thì hắn không có khả năng sử dụng vũ khí khi mới lên đài.

Diệp Viễn khoanh tay đứng, nhàn nhạt nói: "Đến đây đi."

Sắc mặt Hổ Gia trầm xuống, khó chịu nói: "Nhóc con, dám coi thường Hổ Gia nhà ngươi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ở Tu La Tràng này nên khiêm tốn một chút!"

Dứt lời, hai chân Hổ Gia dùng sức, thân hình vạm vỡ bay lên không trung, tốc độ nhanh đến không ngờ.

Đôi búa to của hắn cuồn cuộn nổi lên một trận cuồng phong đánh về phía Diệp Viễn đang đứng.

Một búa long trời lở đất.

Một búa này của hắn không hề nương tay, thúc giục nguyên lực đến cực hạn. Hắn nghĩ tuy tốc độ của Diệp Viễn có nhanh cũng không thể né tránh một búa này.

Biện pháp duy nhất chính là liều mạng đối chưởng với hắn.

"Oanh"

Sóng khí cực lớn quét ngang khiến tất mọi người không thể mở mắt ra được.

"Thật hay giỡn đó? Hắn chỉ dùng tay đỡ búa à?" Một người xoa xoa mắt, không tin vào cảnh tượng trước mắt này.

Mắt Hổ Gia trừng to, cảm thấy cảnh tượng trước mắt này có chút không chân thật.

Hắn không xem thường Diệp Viễn, một búa này gần như truyền hết nguyên lực, cộng với ý cảnh Sát Lục tứ hồn tinh có thể nói là uy lực đến ngàn quân.

Một búa như vậy sao một người có thể chỉ dùng một tay mà đỡ được chứ.

Đúng vậy, Diệp Viễn chỉ dùng một bàn tay đã nắm được cái búa của hắn.

Diệp Viễn đứng tại chỗ, cũng không động đậy. Cứ như vậy mà đối chiến làm người khác không thể tin được.

Phải biết rằng, Hổ Gia chính là một nhân vật trong số những người đứng đầu tầng thứ nhất, nhưng ngay cả một bàn tay của Diệp Viễn cũng phá bỏ không được.

Chênh lệch này quá lớn!

Nhưng bọn họ không biết rằng, Diệp Viễn đã dung hợp với long cốt Hồng Hoang, sức mạnh của cánh tay đã gần ngang bằng với Thánh Khí.

Mấy ngày nay, Diệp Viễn vẫn luyện hóa long cốt Hồng Hoang nên trình độ cứng rắn của cánh tay vẫn đang tăng lên.

Cộng với chân ý Chước Nhiệt tối cao thêm vào, dùng một tay tiếp một búa này cũng không khó.

Thấy cảnh tượng này, Đàm Tứ vẫn luôn ở dưới đài không lên tiếng sắc mặt cũng khẽ biến.

Thực lực của Diệp Viễn, hắn không thể đánh giá được.

Nhưng sức mạnh cơ thể của Diệp Viễn cũng quá mức dọa người rồi. Tay không tiếp được một chiêu cuồng bạo này mà vẫn như chuông không nhúc nhích, cơ thể Diệp Viễn này quả là một hung khí!

"Vèo" một tiếng, thân hình Hổ Gia lui mạnh ra đến rìa đấu trường võ.

Hắn cảnh giác nhìn Diệp Viễn, kiêng kỵ đến cực điểm.

Diệp Viễn cười nhẹ nói: "Thế nào, còn muốn thử không?"

Thấy Diệp Viễn không có ý truy đuổi đến cùng, không biết thế nào nhưng Hổ Gia âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đã ở tầng thứ nhất rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên đụng đến một đối thủ đáng sợ như vậy.

"Ta… ta nhận thua!" Hổ Gia cũng không cảm thấy không cam lòng, mà ngược lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

Người mới này, thật đáng sợ.

Theo lời nhận thua của Hổ Gia, ý cảnh Sát Lục của hắn cũng chậm rãi bay đến chỗ Diệp Viễn. Lúc này, ngôi sao thứ tư trên trán Hổ Gia dần ảm đạm không còn ánh sáng.

Mà giữa mi tâm của Diệp Viễn, ngôi sao thứ tư như ẩn như hiện, đã sắp ngưng tụ thành chân ý tối cao.

"Rốt cuộc người mới này từ đâu ra thế, sao trước kia chưa từng nghe nói!"

"Vừa rồi ta nhìn thấy hắn, hình như là mới vào Tu La Tràng."

"Thực lực của hắn không thích hợp ở tầng thứ nhất đâu! Thực lực như vậy chính là càn quét hết tầng thứ nhất!"

Mọi người xì xào bàn tán, đối với sự đáng sợ của Diệp Viễn đã có nhận thức sáng suốt.

Sức chiến đấu của người mới không hiện tên, không hiện tuổi, cũng không hiện cảnh giới này không ngờ lại dũng mãnh đáng sợ như vậy.

Bọn họ khó có thể tưởng tượng nổi một con người nhỏ bé như thế lại ẩn chứa năng lượng lớn như vậy.

"Hừm… Còn có ai lên không?" Diệp Viễn vô tội hỏi.

Lúc này, một người trung niên mặc áo bào màu tro đi vào đấu trường võ, cất cao giọng nói: "Trong vòng nửa canh giờ, nếu không có người khiêu chiến Diệp Viễn, hắn sẽ đủ tư cách thăng cấp lên tầng thứ hai!"

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã qua nửa canh giờ nhưng chẳng có ai dám đi lên khiêu chiến Diệp Viễn.

Người trung niên mặc áo bào màu tro nói: "Chúc mừng Diệp huynh đệ, bùm bùm! Ngươi đã thăng cấp lên tầng thứ hai cộng với hai mươi điểm Sát Lục!"

Diệp Viễn nói: "Chỉ có hai mươi điểm Sát Lục? Có phải là ít quá không?"

Diệp Viễn có biết một số quy tắc lớn của Tu La Tràng này, nhưng điều cụ thể thì lại không rõ lắm, mà điểm Sát Lục chính là một trong số đó.

Theo cách nhìn của Diệp Viễn thì hai mươi điểm Sát Lục chẳng đủ để làm gì.

Người trung niên mặc áo bào màu tro cười giải thích: "Diệp huynh đệ đừng xem thường hai mươi điểm Sát Lục này, nó có thể mua được rất nhiều thứ. Ở tầng thứ nhất nhận được điểm Sát Lục, có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngươi đi đến cửa hàng Tu La bên trong sẽ biết. Ngoài ra, điểm Sát Lục còn có thể đổi lấy điểm tu luyện và mua một số thứ mà nguyên tinh mua không được."

Diệp Viễn gật đầu nói: "Như vậy à, ta hiểu rồi. Không biết, ta có thể hoãn vài ngày tiến vào tầng thứ hai không?"

Người trung niên mặc áo bào màu tro gật đầu nói: "Tất nhiên là được, thậm chí ngươi có thể lựa chọn không tiến vào tầng thứ hai, hơn nữa trừ phi có người khiêu chiến với ngươi, nếu không ngươi không thể được an bài đối chiến, đây là tự do của ngươi."

Diệp Viễn không nghĩ rằng còn có đãi ngộ tốt như vậy, lập tức gật đầu nói: "Tất nhiên là ta muốn vào tầng thứ hai, ở tầng thứ nhất cũng không còn thú vị nữa. Nói như vậy, chắc tầng thứ hai cường giả như mây, ta định tăng thực lực cho tốt trước đã."

Người trung niên mặc áo bào màu tro cạn lời, Hổ Gia kia không thể kiểm tra ra được thực thực của Diệp Viễn, nói vậy chắc đến tầng thứ hai chỉ sợ cũng có thể đứng hàng đầu.

Vậy mà người này còn nói muốn tăng thực lực.

Nhưng lời nói lại nuốt trở về, đúng là cảnh giới của Diệp Viễn còn hơi thấp.

Xuống khỏi đấu trường võ, Diệp Viễn đến bên cạnh Đàm Tứ nói với hắn: "Đến lượt ngươi, lấy thực lực của ngươi thì ‘phá một cái làng’ chắc không thành vấn đề chứ?"

Đàm Tứ liếc Diệp Viễn một cái, thả người nhảy vào đấu trường võ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK