Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khụ khụ khụ...”

Đợi tất cả mọi người đều rời khỏi huyệt động, bỗng nhiên Long Đằng nổi cơn ho kịch liệt.

Hắc Phong biến sắc nói: “Vương Tọa, người...”

Long Đằng khoát tay, thở dốc nói: "Cưỡng ép thôi động Hạo Thiên Tháp khiến ta tổn thương nguyên khí nặng nề. Nếu như tên Ma Thần Già Lam kia không rời đi thì ta thật sự không thể làm gì được hắn.”

Thì ra vừa rồi Long Đằng lấy thế lôi đình tiêu diệt hai gã thánh đồ chỉ là vì muốn dọa Già Lam chạy.

Mà chính hắn cũng chỉ có thể đánh ra một đòn duy nhất. Tất cả sự trấn định vừa rồi đều là giả bộ.

Lúc trước Hắc Phong vẫn còn cảm thấy kỳ quái, nếu Long Đằng có thực lực cường đại như vậy thì tại sao lại không xuất hiện sớm một chút.

Xem ra, thôi động toà Hạo Thiên Tháp này cũng là một trọng trách nặng nề đối với Long Đằng.

“Vương Tọa đại nhân, chủ nhân… sẽ không sao chứ?” Nhìn thấy Diệp Viễn hôn mê bất tỉnh, Hắc Phong lo lắng nói.

Long Đằng nhướng mày, lắc đầu nói: “Cái này ta cũng không thể nói được, có thể tỉnh lại cũng có thể… không bao giờ tỉnh lại được nữa. Vừa rồi động tác của Ma Thần Già Lam quá nhanh, ngay cả ta cũng không có phản ứng kịp. Ma Thức của Già Lam quá cường đại chỉ trong nháy mắt đã xoắn nát thần hồn của Diệp Viễn.”

Hắc Phong biến sắc nói: “Cái gì, thần thức bị xoắn đến vỡ nát? Nói như vậy chẳng phải hiện tại chủ nhân đã là một người chết?”

Long Đằng lưỡng lự chốc lát, mới lên tiếng: “Dựa theo lẽ thường mà nói thì chính xác là như vậy! Thế nhưng không biết vì sao thần hồn của Diệp Viễn đã bị cắn nát nhưng vẫn không bị tiêu tán mà lại bảo lưu được một con đường sống bất diệt. Tên Già Lam cũng có nói qua Diệp Viễn có viên Trấn Hồn Châu gì đó, xem ra đấy chính là một bảo vật không tầm thường. Có lẽ viên Trấn Hồn Châu kia có thể khiến cho Diệp Viễn khởi tử hồi sinh cũng nên.”

Nói đến đây, chính hắn cũng thầm kinh hãi.

Từ Vô Biên Giới đến Thần Vực, Long Đằng đã ở cùng Diệp Viễn thời gian rất lâu, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát Diệp Viễn.

Hắn cho rằng mình đã có thể nắm rõ Diệp Viễn như lòng bàn tay, nhưng bây giờ xem ra trên người Diệp Viễn vẫn còn rất nhiều bí mật hắn không biết.

Long Đằng tự cho là mình có kiến thức rộng rãi, vậy mà vẫn không biết cái viên Trấn Hồn Châu kia là gì, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến.

Là thứ mà ngay cả Ma Thần Già Lam cũng hết sức kiêng kỵ thì tất nhiên sẽ không phải là vật phàm.

"Vậy… khi nào thì chủ nhân sẽ tỉnh lại?” Trong lòng Hắc Phong ổn định hơn một chút nhưng vẫn lo lắng nói.

“Cái này rất khó nói chắc, có lẽ ba ngày, có lẽ một tháng, cũng có lẽ… vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Nhưng mà người có vận may cực lớn như Diệp Viễn thì hẳn là sẽ không chết yểu mới đúng. Nơi đây cũng đã không còn nguy hiểm nữa, ngươi trông chừng hắn đi.” Long Đằng thở dài một tiếng nói.

Nói xong, Long Đằng thả người nhảy lên tiến vào trong Hạo Thiên Tháp. Hạo Thiên Tháp lại thu nhỏ một lần nữa quay trở vào trong thân thể của Diệp Viễn.

...

Đảo mắt đã trôi qua hai tháng, Bảy đại thánh địa của Bạch Vũ Vực đã có sáu tên thiếu chủ bỏ mạng tại Mai Cốt Chi Địa, tin tức này tạo thành oanh động cực lớn ở Bạch Vũ Vực.

Thánh địa Phi Hồng cùng thánh địa Xích Hà đã trải qua cuộc đẫm máu, bây giờ Mai Cốt Chi Địa đã trở thành cấm địa của Bạch Vũ Vực, cũng không có người nào dám đặt chân đến nữa.

Lại nói tiếp, sợ rằng tổn thất lớn nhất phải cân nhắc đến thánh địa Xích Hà.

Đồ U thật vất vả mới tìm được người thừa kế, hiện tại lại chưa rõ sống chết, chuyện này chính là một đả kích rất lớn với hắn.

Hai tháng rồi mà vẫn không có tin tức, hiển nhiên là hy vọng sống sót của Diệp Viễn đã rất xa vời.

Đồ U đã không thể sống tốt được mấy năm nữa, trong khoảng thời gian này có thể nói là sống một ngày bằng sống một năm, mỗi một ngày đều trải qua sự dằn vặt.

Ngày hôm nay hắn thật sự ngồi không yên được nữa, cuối cùng hắn gọi Trầm Khâm đến.

“Trầm Khâm, ta dự định đi kiểm tra Mai Cốt Chi Địa kia một chút! Tuy rằng Ngũ Tư Viễn đã nói nhiều lần là không thể xuống dưới, nhưng ta chưa nhìn thấy được Diệp Viễn còn sống hay đã chết thì ta vẫn không thể yên lòng.” Đồ U nói.

Trên mặt Trầm Khâm lộ ra thần sắc phức tạp, tình hình của Đồ U hắn cũng đã thấy nhưng lại vô phương cứu chữa.

Hai tháng nay, cả người Đồ U đã tiều tụy đi rất nhiều. Trầm Khâm đoán chừng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng Đồ U khó mà kéo dài được đến sang năm.

Trầm Khâm thấy vậy trong lòng cũng trở nên gấp gáp nhưng một chút biện pháp cũng không có.

“Thánh chủ, Ngũ Tư Viễn đã nói qua, có một tiền bối thực lực cao thâm đang thủ hộ cho Diệp Viễn, hẳn là sẽ không gặp phải chuyện không may đâu? Hắn đã nhiều lần dặn dò là tiền bối kia không cho phép người khác đến Mai Cốt Chi Địa. Lần này thánh chủ mà đi lỡ như đắc tội người đó thì biết phải làm sao?” Trầm Khâm nói.

"Quan tâm nhiều như vậy làm gì, cùng lắm hắn giết ta là được! Thân thể của ta đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Thật vất vả lắm mới phát hiện ra mầm mống tốt như Diệp Viễn, ta thật sự không cam lòng!” Đồ U nói.

Trầm Khâm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói: “Thánh chủ, để ta đi cho! Thánh địa Xích Hà vẫn phải cần thánh chủ đứng ra chủ trì đại cuộc!”

Đồ U vẫn dứt khoát nói: “Không được, lần này ta phải tự mình đi! Dựa vào hiện trạng của ta lúc này, căn bản là đã không thể chống đỡ được bao lâu, chết thì chết không có gì to tát. Sau khi ta đi thì thánh địa Xích Hà tạm thời giao cho ngươi quản lý! Hiểu chưa?”

“Thánh chủ!” Trầm Khâm vội la lên.

Đồ U khoát tay nói: "Không cần nhiều lời nữa, ý ta đã quyết!”

Nói xong, Đồ U lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, có một giọng nói lan truyền khắp toàn bộ thánh địa Xích Hà.

"Thánh địa Xích Hà các ngươi nghe rõ, giới hạn cho các ngươi trong vòng mười tiếng đếm phải giao Diệp Viễn ra! Bằng không, giết không tha!”

Đồ U cùng Trầm Khâm hai người hai mặt nhìn nhau, đều chứng kiến được vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.

“Người bên ngoài rõ ràng là đang uy hiếp chúng ta, không hề che giấu thực lực của mình chút nào! Thực lực của người đến rất mạnh, sợ rằng… đã là Đạo Huyền Cảnh tầng ba!” Đồ U trầm giọng nói.

Trầm Khâm cau mày nói: “Từ lúc nào mà Diệp Viễn lại chọc phải một cừu địch cường đại như vậy? Địch thủ thế này thì thánh địa Xích Hà chúng ta sao có thể là đối thủ đây! Thánh chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Mười!” Cường giả bên ngoài đã bắt đầu đếm ngược.

Đồ U ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Lẽ nào, là trời muốn diệt Xích Hà của ta?”

“Thánh chủ, chúng ta vẫn nên đi ra xem trước một chút, có lẽ vẫn còn một con đường sống.” Trầm Khâm nói.

Đồ U khẽ gật đầu nói: “Cũng chỉ đành như vậy.”

Đối mặt với người mạnh như vậy, hai người không dám thất lễ. Lúc này, Đồ U đã tự thân xuất mã.

Đồ U bay đến không trung thì phát hiện địch nhân chỉ có hai tên, trong lòng cũng thoáng thở phào một cái.

Một tên trung niên có thực lực nhìn không thấu, chính là tên cường giả Đạo Huyền Cảnh tầng ba kia. Còn một người khác chỉ là một thanh niên nhưng đã đạt đến Vô Tướng Cảnh tầng chín!

“Không biết Diệp Viễn đã trêu chọc nhị vị đại nhân lúc nào, ta thay hắn bồi tội với hai vị đại nhân có được không?”

Đồ U đã hạ tư thế rất thấp với tên cường giả Đạo Huyền Cảnh này.

Lúc này bên ngoài đã tụ tập rất nhiều võ giả, từng người đều có dáng vẻ như gặp đại địch.

Nhưng khi bọn họ thấy Đồ U cũng đều kinh ngạc đến ngây người.

“Kia không phải thánh chủ sao? Người... vì sao người lại biến thành như vậy rồi?”

“Không phải chứ? Lão đầu như ngọn đèn hết dầu kia thực sự là thánh chủ Đồ U sao? Điều này làm sao có thể?”

"Thì ra lời đồn là thật, tuy là thánh chủ Đồ U vẫn còn nhưng đã gần đất xa trời.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK